“Đại ca à, ông nội à, tổ tông à……”
Khương Mạn lảm nhảm không dứt khiến người nào đó cảm thấy thật phiền, dường như chê cô quá ồn, trực tiếp chặn luôn miệng cô lại.
Nụ hôn này cũng thật ngang ngược, tấn công dồn dập, không cho người ta cơ hội hít thở.
Advertisement
Khương Mạn bị đau, nhăn mày, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn môi cô đã bị cắn rách, cô nếm được vị rỉ sét của máu.
Trong cơn tức giận liền cắn trở lại.
Advertisement
Cái miệng này ghê gớm lắm sao……
Cô lại khiến cho người mất trí nào đó trở nên tức giận rồi, đôi mắt đỏ au mở to, lạnh lùng nhìn cô, mang theo vẻ uy hiếp và cảnh cáo.
Vô cùng áp lực.
Khương Mạn cũng không chịu yếu thế.
Em chiều anh quá rồi phải không? Chỉ anh được phép cắn em, còn em không được cắn lại anh hả?
Cô lại cắn lên môi anh lần nữa, tăng thêm chút dị năng, lúc anh xù lông lên lại bị vuốt cho xuôi xuống.
Khương Mạn nhân lúc này hít thở một chút, cũng không cần biết anh có nghe hiểu tiếng người nữa không, cô hung dữ nói: “Anh mà còn cắn em nữa, em sẽ để anh chết đói đấy, có tin không!”
Người đàn ông híp mắt lại, hưởng thụ năng lượng trị liệu, cũng không biết là nghe có hiểu hay không.
Nhưng lực hôn cô lại nhẹ đi không ít, nhìn giống như một chú chó ngoan vậy.
Khương Mạn nhìn dáng vẻ no nê của anh lại chợt thấy tức giận.
Bình thường thì đẹp trai như thế, một người đàn ông có vẻ đẹp sánh ngang với thiên thần, lúc này lại hung ác như vậy, tuy rằng dáng vẻ hung ác cũng mang một vẻ đẹp điên cuồng.
“Một người đang yên đang lành, sao vừa mới nói biến thành chó là biến được luôn vậy……”
Khương Mạn trong lòng trăm mối tơ vò, dị năng đã triệt để được dâng hiến ra ngoài, lúc này chắc chỉ còn một câu để hình dung: cảm giác thân thể bị đục rỗng!
Vốn dĩ cho rằng tấn công chớp nhoáng, có thể dùng tốc tộ như sấm chớp đêm mưa để giải quyết vấn đề, ai mà ngờ lại biết thành một cuộc giằng co kéo dài.
Nhưng mà, hơi thở bạo lực trên người Bạc Hạc Hiên đang dần phai nhạt, chỉ có lòng tham là không giảm, một lòng muốn chiếm lấy năng lượng chữa trị của cô.
Khương Mạn giống như đang huấn luyện đại bàng, vừa yêu, vừa hận, vừa tức.
Vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ.
Dù có thế nào thì Khương Mạn cũng ngủ quên rồi, mệt quá mà!
Trong căn phòng dưới tầng hầm là một mớ hỗn độn.
Thân trên của người đàn ông cởi trần, đầu anh vùi sâu vào cổ người phụ nữ, nửa người đè lên người cô, tay còn lại ôm chặt lấy cô, như thể anh đang ôm một bảo vật quyến rũ.
Cả hai gục vào nhau ngủ say……
……
Bạc Hạc Hiên hiếm khi ngủ say đến thế.
Đặc biệt là khoảng thời gian thuốc ức chế bị mất tác dụng, mỗi lần sau khi tỉnh lại, cả người đều vô cùng đau đớn, giống như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim sắt đâm vào người.
Ký ức vào đêm anh bị mất khống chế lại không đầy đủ, càng không nằm mơ.
Nhưng đêm qua, hình như anh đã mơ……
Cảm giác trên người nhẹ nhõm như đẩy ra được toàn bộ gánh nặng trên vai, cho nên sau khi anh tỉnh lại, tinh thần còn đang đắm chìm trong sự ngỡ ngàng.
Ngay sau đó, cả người anh cứng lại, phát hiện người đang nằm trong lòng mình.
Trong nháy mắt liền biến sắc.
Anh ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...