Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
"Là cha gọi em đến đây." Khương Tiểu Bảo cười, liếc trái liếc phải:
"Em vẫn luôn tự hỏi trong biệt thự Nam Sơn này rốt cuộc có gì, trông cũng rất bình thường thôi mà, em thực sự không biết tại sao cha lại cấm em không được đến đây."
Khương Mỹ Lâm phớt lờ lời phàn nàn của cậu ta
Advertisement
"Chị hai, em nghe nói lần này chị đã gây ra chuyện lớn." Khương Tiểu Bảo thần bí nói: "Có phải cha gọi chị đến đây để mắng không?"
Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn cậu ta, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét: "Những thứ này cần đến lượt em nói với chị à?"
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Sao chị lại không cho em nói, lần trước em đã mật báo chuyện của phó tổng Vương cho chị, nói ở Evergreen Capital có người dối trên gạt dưới, làm chuyện xấu sau lưng chị mà lúc đó chị còn không tin."
Advertisement
Mặt Khương Mỹ Lâm không biểu cảm nhìn cậu ta.
Khương Tiểu Bảo rất ngây thơ, ngây thơ đến mức có chút ngốc nghếch.
Ít nhất ở góc độ của cậu ta thì Khương Mỹ Lâm không hề biết gì về những việc làm bẩn thỉu mà Evergreen Capital đã làm.
"Nhưng Khương Mạn đó cũng khá giỏi, chị ơi, cô ta thật sự không phải là người nhà họ Khương chúng ta, đúng không?"
“Cô ta xứng sao?” Khương Mỹ Lâm dè bỉu.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Người phụ nữ đó rất vênh váo nhưng chuyện lần này cô ta làm cũng khá nghĩa khí.
Ekip chương trình rác rưởi đó..."
Ánh mắt Khương Mỹ Lâm u ám nhìn cậu ta chằm chằm.
Khương Tiểu Bảo không hề hay biết, vẫn tiếp tục nói: "Em đoán là tập đoàn tài chính đã giúp cô ta.
Nói không chừng Bạc Thiên Y đã nhắm trúng cô ta rồi, dù sao thì cô ta trông cũng rất được..."
"Nhưng mà Tập đoàn Hoàn Vũ thì có liên quan gì đến cô ta nhỉ? Em luôn cảm thấy rất quen tai..."
“Đủ rồi đấy.” Khương Mỹ Lâm lạnh giọng nói: “Đi chơi với đám bạn không ra gì của em đi, em cứ làm công tử bột là được rồi.”
“Ai là công tử bột chứ!” Khương Tiểu Bảo bất mãn hét lên.
Khương Mỹ Lâm không quan tâm đến cậu ta, điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi đi sâu vào phía trong vườn hoa.
Trong gian đình phía trước, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đang ngồi ở đó.
Trông ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh và hướng nội.
Ông ta đang đọc sách, phía đối diện là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
Có điều người phụ nữ này quay lưng về phía Khương Mỹ Lâm bọn họ, luôn cúi đầu xuống và không hề lên tiếng.
Khương Mỹ Lâm dừng lại bên ngoài đình, liếc mắt nhìn người phụ nữ đó, lo lắng cúi đầu xuống: "Cha."
Mặt Khương Tiểu Bảo đầy vẻ tò mò, cậu ta không biết người phụ nữ này là ai.
Sau khi liếc mắt một cái thì bắt gặp ánh mắt u ám của Khương Nghiệp Minh liền ngoan ngoan nói: "Cha ~"
Sau khi người phụ nữ này nghe thấy giọng của cậu ta, cơ thể bà ta đột nhiên run lên.
Khương Nghiệp Minh gấp sách lại và ra hiệu cho y tá ở bên cạnh đẩy người phụ nữ này vào trong biệt thự.
Khương Tiểu Bảo vẫn trộm liếc nhìn.
Khi nhìn thấy góc nghiêng của người phụ nữ này, đồng tử của cậu ta giãn ra, vẻ mặt không thể tin nổi! Khuôn mặt của người phụ nữ này...
"Bà ấy...!bà ấy...!sao bà ấy lại trông giống..."
Khương Tiểu Bảo lắp bắp chỉ vào người phụ nữ, Khương Mỹ Lâm ở bên cạnh biết rõ chuyện gì đang xảy ra nên cau mày không nói lời nào.
"Chị ơi, sao cô đó trông giống Khương Mạn quá vậy!"
"Ôi trời ơi, lẽ nào Khương Mạn thật sự là nhà họ Khương chúng ta? Cô ta có quan hệ gì với cha của chúng ta? Hơn nữa cô vừa rồi là ai vậy?" Khương Tiểu Bảo hỏi nhỏ.
Khương Mỹ Lâm mím môi không để ý đến cậu ta, nhưng lại nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, trong mắt mang chút chất vấn: "Cha, cha gọi Khương Tiểu Bảo tới đây làm gì?"
"Tại sao em không đến được? Chị, sao chị lại bơ em? Cha, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy, cha mau nói cho con biết đi! Người phụ nữ vừa rồi được đẩy đi là ai vậy?!"
Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta khiến khí thế của Khương Tiểu Bảo giảm đi một chút và trở nên ngoan ngoãn.
"Người vừa rồi rồi là cô của con, Khương Nhược Lai."
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo không thể tin nổi: "Còn còn có một người cô?! Tại sao con lại không biết chuyện này?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...