Dương Na Ni kinh ngạc nhìn người trong phòng.
Người đó đang đứng bên cạnh chiếc bàn gỗ mục nát ở trong nhà, nở một nụ cười man rợ với cô, đó chính là con chó nhà có tang – Hứa Thuần Hoa!
Dương Na Ni vừa cảm thấy có gì đó sai sai, thì một bàn tay từ đằng sau thò ra bịt mồm cô ta lại.
Advertisement
“Ư – Ư – ”
Cô ta giãy giụa kích liệt sau đó thân thể như bị trúng thuốc mê, mất hết sức lực trợn to hai mắt rồi từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.
Advertisement
Hứa Thuần Hoa cau mày: “Ông cho cô ta dùng cái gì đấy, khám nghiệm tử thi có tra được gì không?”
Dương Dũng cười giễu cợt.
“Thế cũng phải tìm được xác cô ta đã, vứt xuống biển, còn sợ tôm cá không ăn sao? Sóng biển đánh thì xương cốt của cô ta cũng vỡ vụn thôi!”
“Hơn nữa, kể cả có tìm thấy xác, người nhà của cô ta vẫn còn sống, không có chữ ký của người nhà ai có quyền khám nghiệm tử thi!”
“Cha cô ta mất sớm, mẹ thì tái hôn với một tên bệnh tật, sớm đã chả quan tâm cô ta sống hay chết, cho chút tiền là cả hai sẽ ngậm mồm lại thôi!”
Dương Dũng cười gằn một tiếng: “Hơn nữa, cô ta tự sát, có phải bị giết đâu!”
Hứa Thuần Hoa nhìn Dương Dũng lúc này, lông tơ trên người dựng lên, tên này…….Sợ là không phải lần đầu giết người kiểu này?
Anh ta có chút hối hận vì bản thân đã thông đồng với một tên máu lạnh như thế này.
Vẫn là tên đạo diễn Châu gian xảo, từ đầu tới cuối tẩy sạch bản thân hắn!
Lòng Hứa Thuần Hoa hơi chùng xuống, nhìn Dương Na Ni đang nằm trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy mắt cô ta vẫn còn trợn ngược lên sợ hãi hét lên:
“Chó chết! sao mắt con đàn bà này lại mở ra?”
“Đồ ngu, hét cái gì.” Dương Dũng quát: “Liều lượng của thuốc ít nên chỉ khiến cho cô ta không động đậy được, ý thức vẫn tỉnh táo.”
Hai mắt của Dương Na Ni đỏ ửng, nước mắt phẫn hận chảy ra từ khoé mắt.
Cô ta không dám tin Dương Dung sẽ lừa cô ta, lại còn thông đồng với người khác giết cô ta!!
Người đàn ông này……người đàn ông này là người chung gối với cô ta, bản thân đã đi theo ông ta nhiều năm như vậy.
Tại sao lòng người lại đáng sợ tới vậy?
Hứa Thuần Hoa cũng sợ hãi, giết một con cá không thể động đậy và một con cá vẫn còn sống sờ sờ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa cô ta vẫn còn tỉnh táo, hai mắt còn đang trợn lên nhìn anh ta, thế thì làm sao anh ta ra tay được!!
“Hay……hay là chúng ta đổi cách khác, làm thế này hình như hơi tàn nhẫn?”
“Cậu ít lời thôi, cái đồ bỏ đi!” tay Dương Dũng quét qua, bóp cổ Hứa Thuần Hoa: “Cậu còn có đường để lui à? Cô ta không chết thì cậu đợi người của Evergreen Capital tới giết cậu đi! Chỉ cần cô ta chết, chúng ta mới có thể đổ được tội này lên người Khương Mạn!”
“Con đàn bà này tiêu tốn của ông bao nhiêu tiền, ông còn dám bỏ nó, ông đây đã mạo hiểm hết sức rồi, cậu dám rút lui, có tin tôi cho cả cậu và cô ta cùng đi chết với nhau không?”
Dương Dũng làm ra bộ dạng hung ác, Hứa Thuần Hoa run rẩy, im thin thít không dám nói gì nữa.
“Ư…..ư ư……”
Dương Na Ni phát ra những tiếng từ cổ họng, như muốn mắng chửi hai người kia, âm thanh của cô cũng có chút khàn khàn không thể nói thành tiếng được.
Dương Dũng cúi đầu nhìn cô ta, chế nhạo một câu: “Khóc cái gì, ông đây nuôi mày bao nhiêu năm, chả nhẽ lại nuôi không à? Có trách thì phải trách mày ngu, nếu không ông đây chắc còn chơi mày thêm được vài năm nữa.”
Ông ta nói xong thì ra hiệu cho Hứa Thuần Hoa khiêng Dương Na Ni ra khỏi nhà.
.