(Điềm Điềm buồn cười thật đấy, nhưng mà mẹ Khương đã nói rồi, cậu là hậu bối cứ yên tâm mà ăn!)
Một nhà tám người quây quần vui vẻ, làm cho người ta cảm động muốn khóc.
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu và Ngụy An Nhiên đứng một bên nhìn cảnh này.
Bởi vì “uy hiếp” của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên mà tổng đạo diễn phải công khai đây là chương trình phát trực tiếp, lại còn phải đưa một bữa ăn trưa cho bọn họ.
Chắc đây là bữa cuối cùng được ăn no như thế này.
Sau khi Tôn Hiểu Hiểu và Ngụy An Nhiên biết được tin tức này, mặt đều tái mét.
Người đằng trước trực tiếp đi tranh cãi, nhưng đây là việc hậu trường không được ống kính quay.
Cô ta vốn muốn bỏ chương trình này luôn, nhưng nghĩ tới lúc rút lui thì hình tượng bản thân sẽ càng thêm thảm, chỉ có thể cắn răng quay tiếp.
May mà cảnh cô ta đổi nhà hôm qua không bị quay lên, không thì cả còn đường mà quay lại nữa.
Ngụy An Nhiên cũng nghĩ như vậy, việc anh ta vay tiền bị cư dân mạng biết được, tên tuổi của anh ta coi như vứt cho chó ăn luôn rồi! Cả hai người đều vô cùng hận Khương Mạn!
Tôn Hiểu Hiểu ngồi ở ngoài ngôi nhà lợp bằng mái rơm, cầm hộp cơm ăn từng miếng nhỏ, một miếng phải nhai tới mười mấy lần, nỗ lực cứu vãn hình tượng nữ thần của bản thân, gỡ lại một bàn thua.
Hộp cơm này cô ta ăn được vài miếng thì bỏ xuống, không phải cô ta không đói, mà là cảm thấy khó nuốt, lại thêm áp lực từ việc phát sóng trực tiếp làm cô ta chả có tâm trạng mà ăn.
“Chị không ăn à?”
Vương Hinh từ trong nhà đi ra, nhìn hộp cơm gần như còn nguyên nuốt nước bọt, có chút không nỡ.
Tôn Hiểu Hiểu gật đầu.
“Vậy cho em ăn có được không?” cô bé nhỏ giọng hỏi.
Tôn Hiểu Hiểu do dự một lát: “Còn chưa ăn no à? để chị đi lấy hộp khác cho em, hộp này chị ăn rồi, đưa em ăn không được hay cho lắm.”
“Không sao ạ.” Vương Hinh lắc đầu, “Em cảm thấy không ăn hết sẽ rất lãng phí ạ……”
Bạn nhỏ nói xong, gẩy gẩy bát cơm.
Tôn Hiểu Hiểu bây giờ mới nhìn thấy, bát cơm mà em ấy đang bê là bát cơm thừa từ hôm qua.
“Chị lấy hộp cơm cho em rồi mà? Tại sao lại ăn đồ thừa vậy?”
“Em để giành buổi tối, lúc chị đói có thể ăn tiếp.” Vương Hinh nhỏ giọng nói: “Mặc dù là cơm thừa nhưng vẫn sạch sẽ có thể ăn tiếp, hôm qua em đã đậy lồng bàn lên rồi không bị côn trùng bò vào đâu ạ.”
Tôn Hiểu Hiểu tức muốn chết, đứa nhỏ này bị làm sao vậy, làm như một người lớn như cô ta không hiểu chuyện ấy, chả nhẽ còn ngược đãi cô ta thế này sao?
Một đứa nhỏ ăn đồ thừa, cái này mà phát trực tiếp thì sẽ thành dạng gì đây?
“Tiểu Hinh nghe lời chị, ăn đồ thừa không tốt cho sức khoẻ, chúng ta ăn đồ mới nhé.”
.