Trong miệng của hai người đàn ông hôi hám, xấu xa này, cô ta dường như chỉ là một món hàng! Nhân cách và phẩm giá của cô ta đều đã bị chà đạp dưới chân!
Vẻ mặt Khương Mạn lạnh nhạt, không ai đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Advertisement
"Khương Mạn, Khương võ thần! Cô rộng lượng tha cho tôi đi.
Nếu tôi biết Lam Tâm là bạn của cô thì cho có một trăm lá gan thì tôi cũng không dám! "
"Tôi không quen Lam Tâm.
"
Khương Mạn thản nhiên nói, giữa móng tay như bị dính mùn cưa nhỏ nên cô cụp mắt xuống gẩy gẩy.
Advertisement
Cảnh tượng này đập vào mắt Trần Bảo và phó tổng giám đốc Vương, bọn họ chỉ cảm thấy cô vô cùng đáng sợ.
Lam Tâm và cô không phải bạn bè sao? Vậy tại sao cô lại lao vào đánh bọn họ? Không phải cô ra mặt giúp bạn bè sao?
Bản thân Lam Tâm cũng cảm thấy rất khó hiểu, cô ta và Khương Mạn mới chỉ từng nói chuyện với nhau vài câu, vì chuyện thợ trang điểm còn xảy ra xích mích.
Cô ta không ngờ rằng lúc mình xấu hổ nhất, khó khăn nhất lại chính là đối phương! giống như tia sáng xoẹt qua bóng tối, kéo mình ra khỏi vũng lầy.
"Có ba lý do chính để tôi đánh các người.
"
Khương Mạn cười nhẹ: “Đầu tiên, tôi không thích lãng phí đồ ăn.
” Cô chỉ vào đống đồ ăn trên mặt đất.
"Thứ hai, tôi đã từng thề sẽ bảo vệ phụ nữ, trẻ em và thực phẩm.
"
"Còn điều thứ ba! "
Khương Mạn liế m liế m hàm răng sau, ánh mặt cô trở nên u ám: “Tôi muốn đánh các người thì đánh thôi, cần gì lý do”
Ánh mắt Trần Bảo tối sầm lại.
Điều thứ ba cô nói mới là lý do thực sự!!!
"Có phải mấy người rất thích ấn đầu người khác xuống đất để ăn không?"
Khương Mạn nhìn đống thức ăn bẩn trên mặt đất, cười nhìn hai người:
"Có hai lựa chọn, tôi sẽ mời các người ăn, hoặc là các người chủ động ăn.
"
Cô nở nụ cười, nhưng đôi mắt của cô không hề có chút ấm áp nào.
Trần Bảo vô cùng hy vọng lúc này có người phá cửa xông vào!
Rõ ràng ở đó rất ồn ào, nhưng cho đến lúc này vẫn không có ai đến gõ cửa!
"Xem ra là muốn tôi mời các người ăn rồi.
" Khương Mạn đứng lên.
"Không, không, không! Tôi ăn! Tôi sẽ tự ăn!!"
Trần Bảo dùng hai tay bò tới, vơ thức ăn trên mặt đất nhét vào miệng, không quan tâm có bẩn hay không.
Phó tổng giám đốc Vương cũng sợ hãi, mặc kệ miệng đau đớn mà bò tới ăn, sợ chậm chân sẽ bị đánh thêm một trận nữa.
Người còn lại đã ngất đi, Khương Mạn nhìn sang, lạnh lùng nói: "Đun một nồi nước sôi, ném anh ta vào cho tỉnh.
"
Lam Tâm và quản lý của cô ta vô thức nói: "Hả?"
Khương Mạn nhếch môi lên: "Dù sao bọn xấu xa này da dày nên cũng không sợ nước sôi, vậy nên cứ dùng nước sôi đi.
"
.