Chị Lam đã sớm chú ý tới Khương Tử Mặc và Arthur ở đối diện rồi.
Tuy rằng Khương Tử Mặc đã trang bị đầy đủ khẩu trang, kính đen, nhưng khí chất trên người vẫn khiến người ta hoàn toàn không thể phớt lờ sự tồn tại của anh ấy.
Advertisement
Đặc biệt là làn da trắng toát đó, cho dù chỉ là ngồi bên cạnh, cổ tay lộ ra, cầm bút và chơi Sudoku trên giấy, những ngón tay mảnh mai và sạch sẽ vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Chiếc mặt nạ Pikachu của Arthur giống như là thần khí giúp cậu bé che đi gương mặt thật, màu đồng tử của cậu bé rất hiếm gặp, nhưng bây giờ đường nét trên khuôn mặt đều không thể nhìn thấy.
Advertisement
Nếu không lại gần quan sát tỉ mỉ, thì đa số mọi người sẽ cho rằng cậu bé đeo lens.
“Anh tư của em chắc không phải người trong giới nhỉ? Khí chất rất đặc biệt.
”
Chị Lam cảm khái nói: “Chị bây giờ đã thăng chức rồi, trong tay đang thiếu người, hay là giới thiệu cho chị đi, chị nhất định sẽ biến anh tư của em thành nam thần quốc dân! Không thua kém gì Bạc thần đâu!”
Lông mày của Khương Mạn giựt giựt: “Chị không làm fan của Bạc Hạc Hiên nữa à? Chuẩn bị bồi dưỡng một người tới giành bát cơm với anh ấy à.
”
“Haizz, Bạc thần……” Chị Lam nói được một nửa, ho một cái rồi sửa miệng nói: “Nói vớ nói vẩn, chị là một người đại diện đứng đắn, sao có thể theo đuổi thần tượng.
”
Khương Mạn không chế giễu chị ấy nữa, thân phận fan của chị Lam đã bại lộ rồi, còn ai mà không biết chứ?
“Anh tư của em thì thôi đi, chị đừng nghĩ tới nữa, người muốn hợp tác với anh tư em có thể xếp thành một hàng từ đây đến Bắc u đấy.
”
Chị Lam hơ hơ, ánh mắt: Em cứ chém gió tiếp đi!
Khương Mạn nhìn về phía anh trai nhà mình: “Anh tư, tự giới thiệu bản thân đi, đây là người đại diện của em chị Lam.
”
Trận Sudoku của Khương Tử Mặc và Arthur đã kết thúc rồi, Khương Tử Mặc thắng.
Gương mặt nhỏ của Arthur cau có, hiển nhiên là vẫn đang nhìn xem mình sai ở đâu.
Khương Tử Mặc đứng dậy bước tới, gật đầu với chị Lam: “Chào chị, tôi là Khương Tử Mặc.
”
Chị Lam nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, biểu cảm có chút nghi ngờ.
“Giọng nói của cậu Tử Mặc nghe thật quen tai!.
”
Khương Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Khương Mạn, vuốt mấy cọng tóc đang rối của cô một cách tự nhiên, tùy ý nói: “Chị có thể gọi tôi là Nine.
”
Chị Lam vừa đặt mông xuống sofa, nghe được lời này, cả người trượt xuống thảm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Khương Tử Mặc……
“Câu tên chi?”
Khương Mạn nghe thấy giọng Trùng Khánh quen thuộc.
Hử? Chị Lam với Tang Điềm là đồng hương à?
Kích động đến mức bật cả tiếng địa phương ra rồi.
.