Khương Tử Mặc im lặng một lúc, danh tiếng của cái tên Bạc Hạc Hiên này rất lớn, sức ảnh hưởng cũng không phải tầm thường, Khương Tử Mặc còn biết sức ảnh hưởng của anh ta không phải đến từ giới điện ảnh.
Anh ta mặc dù là ca sĩ, nhưng chả khác người ngoài với giới này, hai mươi mấy năm qua anh ta luôn sống khép kín, cũng không giao lưu gì nhiều, có bao nhiêu tâm sự đều viết thành ca khúc.
Biết Bạc Hạc Hiên là do nghe Khương Nhuệ Trạch từng nhắc tới có một người bạn như vậy.
Advertisement
“Đây là nhà của anh ta?”
Khương Mạn gật đầu.
Advertisement
“Hai người ở chung?”
“Khụ.
” Khương Mạn lắc đầu, im lặng một lúc rồi mới nhìn thẳng vào mắt Khương Tử Mặc chân thành nói: “Nhưng em thích anh ấy.
”
“Anh ấy rất tốt, rất rất tốt.
”
Khương Tử Mặc trầm mặc gật đầu: “Cho nên em còn chưa xác nhận mối quan hệ này?”
“Vẫn chưa.
” Khương Mạn mím môi: “Em thường bắt nạt anh ấy, anh ấy rất thảm, em còn chả thèm nể mặt mũi anh ấy.
”
Khương Tử Mặc nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng thấy vô cùng phức tạp, cuộc đoàn tụ với em gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc như một giấc mơ, nhưng ngay vừa gặp lại thì mới biết trái tim em mình đã bị một tên xấu xa đánh cắp.
Nhưng tên xấu xa này……lại làm cho em gái anh nở nụ cười.
Nhưng anh chưa từng thấy em gái anh nở nụ cười yên tâm, không âu lo che giấu như thế này….
.
“Ngày mai anh ta có về không?”
“Anh ấy tới biên giới phía Bắc quay phim, trước là xin nghỉ nửa ngày để tới giúp em.
” Nói xong đột nhiên im bặt, emmmm….
Nói nhiều quá rồi.
Khương Tử Mặc hình như nghe thấy em mình đang ‘nói tốt’ cho ai đó, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự.
Anh cảm thấy căn biệt thự này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu.
Kể cả giọng của em gái….
.
“Tiểu Man.
”
“Vâng?”
“Em thích ăn bánh crepe trứng?”
Khương Mạn: “……Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này.
”
Khương Tử Mặc bổ sung thêm một câu: “Tò mò, có phải em thích ăn bánh crepe trứng bạc hà đúng không?”
Nội tâm Khương Mạn: @*……
.