Ở ngoài vườn hoa Khương Mạn đang ngồi ở bên hồ nước gọi điện thoại, tiện tay nhặt mấy viên sỏi ở dưới chân ném con ngỗng đang bơi giữa hồ.
Nước bắn tung toé con ngỗng gào lên.
Sau vài tiếng tút tút thì người bên kia nhấc điện thoại.
Khương Mạn hỏi một câu: “Anh đâu rồi?”
Advertisement
Tiếng cười trầm thấp truyền đến: “Nhớ anh à?”
Khương Mạn xì một tiếng thấp giọng: “Bạc, Hạc, Hiên!”
Advertisement
Không trêu cô nữa Bạc Hạc Hiên trả lời: “Anh ở sân bay.
”
Khương Mạn sững sờ: “Sân bay? Anh quay lại biên giới phía Bắc?”
“Ừ, sáng sớm mai còn có cảnh quay, bây giờ phải trở về mới kịp.
”
Bây giờ là buổi đêm, bay từ Bắc Thành đến kia hết một tiếng rồi lại mất thêm gần ba bốn tiếng để đi tới chỗ trường quay, tính ra đúng là hành xác.
Mà sắp phải quay rồi…….
“Hay là em gọi điện cho đồng chí lão Vân, xin nghỉ thêm nửa ngày nữa?”
“Không cần.
” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Công chúa về với người nhà rồi, kị sĩ cũng phải lui binh chứ.
”
“Em có phải công chúa đâu!”
“Ừ, anh nhầm, em là nữ vương đại nhân.
”
Khương Mạn bật cười, rồi đột nhiên không biết nói gì nhưng lại chả muốn cúp máy.
“Mau chóng quay nốt mấy cảnh còn lại, anh sẽ cố gắng về sớm.
” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng: “Mấy việc còn lại đợi sau khi anh về, đợi có thời gian sẽ nói cho em.
”
“Được.
” Khương Mạn thở nhẹ ra một tiếng: “Cám ơn anh, Bạc Hạc Hiên.
”
Người đàn ông bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: “Lần sau gặp mặt, nhớ sửa cách gọi.
”
“Hả?”
“Gọi là bạn trai cũng ổn đấy chứ, em nên suy nghĩ chút đi.
”
Khương Mạn cười thành tiếng, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Cô kiễng chân một cái, dùng đầu mũi chân khẽ đá xuống đất, nhẹ giọng: “Vậy để em……nghĩ đã.
”
Sau đó cúp điện thoại.
Khương Mạn chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời vẫn còn tối lòng thầm nghĩ: Không biết máy bay đi chuyến biên giới phía Bắc đó có bay ngang qua đây không nhỉ……
.