Khương Mạn khụ một tiếng, “Là một người tốt!”
Arthur gật đầu: “Là một người em rể tốt.”
Advertisement
Khương Mạn nhìn thằng nhóc tóc vàng qua kính chiếu hậu, tsk, thằng ranh này!
Advertisement
Nhưng mà…….sau khi cô và Khương Tử Mặc chạy trốn, thì lại không liên lạc được với Bạc Hạc Hiên nữa, không biết anh ấy có về biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu không.
Nhớ tới Bạc Hạc Hiên, lòng Khương Mạn lại thấy có chút ấm áp.
Rõ ràng hôm trước còn bảo xin lỗi cô, lúc quan trọng nhất không thể bên cô được, hôm nay lại xuất hiện một cách thần kỳ……Là lúc cô cần giúp nhất……
Đã nhiều năm như vậy Khương Mạn luôn tự dựa vào thực lực của bản thân để sống, để tồn tại.
Ở trong một thế giới thiếu an toàn quá lâu, cô đã quen với việc chiến đấu một mình, nhưng người đàn ông Bạc Hạc Hiên này……
Tìm đủ mọi cách, không làm theo lẽ thường, còn lộ rõ âm mưu của mình ra trước mặt cô, quả quyết xông vào thế giới của cô.
Cho cô sự tín nhiệm và bao dung.
Khương Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô bất giác mỉm cười.
Nhìn thấy sự bình yên và niềm vui ngập tràn trên khoé mắt cô.
Tất cả mọi thứ hình như vì một người……Người đàn ông tên là Hiên kia.
Khương Tử Mặc thu lại tầm mắt, nhẹ giọng ồ một tiếng sau đó bổ sung: “Có cơ hội sẽ gặp một lần.”
Anh thực sự muốn gặp người này, người đàn ông làm cho em gái anh nở nụ cười, không biết là cao nhân phương nào!
Trở về Vân Miểu Thiên Châu, chỉ có mỗi con chó ngốc Ngạo Thiên ra đón mọi người.
Con ngỗng Tang Bưu đang ở vườn hoa bơi trong hồ, bình thường đều coi thường loài người.
Bạc Hạc Hiên không về đây……
Không biết tại sao trong lòng Khương Mạn có chút thất vọng.
“Anh tư, anh nghỉ ngơi chút đi, em đi gọi điện thoại đã.”
“Được.”
Khương Tử Mặc ngồi trên ghế ánh mắt nhìn theo em mình cho đến khi cô ra ngoài vườn hoa.
Quay đầu lại thấy Arthur bê một cái đĩa tới, ở trên có nước ép và sữa chua cả coca……đủ loại đồ uống.
“Chú tư muốn uống gì.”
Ánh mắt của Khương Tử Mặc khẽ động: “Tiểu Man thích uống cái gì?”
.