Tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhưng anh không quan tâm ……
Nếu trước mắt là một giấc mơ, nếu như anh lại rơi vào trong giấc mơ.
Thì dù cho có phải đập nát giấc mơ này anh cũng phải lôi bằng được tiểu Mạn của anh về hiện thực.
Advertisement
Nếu không thể, anh tình nguyện cùng cô ấy rơi vào địa ngục giá rét đó, không muốn cô phải cô đơn một mình nữa ……
Đầu bên kia ánh sáng, ngay cả ánh đèn cũng không đuổi kịp.
Advertisement
Chạy xuyên qua đoạn đường ngang sân khấu này, hai anh em cùng chạy về phía nhau.
Ngay khi sắp va vào nhau, hai người họ từ từ dừng lại.
Nước mắt nóng hổi của Khương Mạn rưng rưng trong mắt, giọng nói cũng khó mà cất lên, cô không biết Khương Tử Mặc có thể nhìn thấy hay không, nhưng cô đã dùng hết sức lực để khiến bản thân nở một nụ cười rực rỡ nhất.
“Chào anh, em là Khương Man.”
“Chính là Khương Man đã chết, nay lại sống lại……”
Cô nén sự nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Thần linh đã nghe thấy, cho nên em tới rồi đây.....”
Tới gặp anh rồi đây, anh tư.
Khương Mạn dang rộng đôi tay, ngay khi cô chuẩn bị tiến lên ôm lấy Khương Tử Mặc, đối phương đã nhanh chóng tiến lên, ôm chặt cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, dường như anh đang ôm cả thế giới.
Thế giới đã thiên vị anh, thiên thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Cơn ác mộng đã dừng lại, giấc mơ xuyên về hiện thực.
“……Anh không dám tin, đây là sự thật sao?”
“Là thật đó.” Khương Mạn nhẹ nhàng nói, những giọt nước mắt lăn xuống, nhưng nụ cười lại rất rực rỡ, “Là em.”
Trong tai nghe, giọng nói gấp gáp của Ivy đã trở lại, kéo Khương Tử Mặc về hiện thực.
Anh lại nghe thấy âm thanh từ bốn phía truyền tới.
Lúc này, anh chỉ hận không thể thông báo tới toàn thế giới.
Anh đã tìm được em gái rồi.
Tiểu Man của anh....đến từ một thế giới khác, cả thế giới của anh.....đã đến bên cạnh anh!
Khương Tử Mặc nhặt chiếc mặt nạ màu trắng bị rơi cách đó không xa lên, dịu dàng hỏi:
“Anh muốn nói với tất cả mọi người, có được không?”
Khương Mạn gật đầu.
Vào lúc anh đeo chiếc mặt nạ cho cô, toàn bộ đèn trong khu biểu diễn đều đã sáng lên, xua tan đi bóng tối.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh trên sân khấu.
Họ nhìn thấy Khương Tử Mặc dịu dàng đeo mặt nạ cho đối phương, ai ai cũng đang đoán già đoán non, rốt cuộc cô gái trên sân khấu là ai?
Ánh sáng khi Khương Mạn nhảy từ trên trời xuống quá chói mắt, cho nên không ai nhìn thấy rõ gương mặt của cô, sau đó cô đạp lên ánh sáng bước tới, mà những ánh sáng đó chưa từng chiếu vào phía trước người cô.
.