Ở một thời không khác ở một không gian khác, có một người luôn dõi theo từng bước chân của cô.
Đợi chờ, thương nhớ……vì cô mà biến bản thân thành một kẻ điên.
Cô……chưa bao giờ được người khác thương xót!
Advertisement
Cô từng là Khương Man, cũng là Khương Mạn.
“Chị……” Tang Điền bị trạng thái của Khương Mạn dọa cho một trận, đặc biệt là lúc thấy mắt cô đỏ ửng, giống như là vừa khóc, Tang Điềm vội vã: “Khương Nhuệ Trạch bắt nạt chị, em đi xử lý anh ta.”
Advertisement
“Không phải.”
Khương Mạn giữ người lại, dùng sức ôm lấy Tang Điềm một cái, Tang Điềm ngơ ngác, lại có chút luống cuống, mặt từ từ đỏ lên.
Cứ như bị thả thính vậy, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem nhạc hội thôi!”
“Bây giờ đi ngay!”
Khương Mạn hít một hơi thật sâu, chém đinh chặt sắt nói một câu.
Cô muốn đi gặp anh tư của cô.
Người anh trai đã luôn sát cánh bên cô suốt thời gian qua, lần này cô sẽ dốc hết sức chạy về phía anh!.
……
Thời tiết Bắc Thành thay đổi chóng mặt, buổi sáng còn đang trời quang mây tạnh, chiều đã có bão đen kịt cả bầu trời, giao thông thì ùn tắc đi lại khó khăn, người đi bộ còn chả dám ra ngoài, trời còn chưa ngớt mưa lại đã thêm một đợt mưa bão.
Địa điểm tổ chức nhạc hội nằm ở một sân vận động gần đường vành đai 6, có sức chứa lên tới 100.000 người.
Tin tức về buổi nhạc hội của Nine vừa được công bố, mọi người chả cần biết có cướp nổi vé hay không đều thi nhau hướng tới một địa điểm.
Kể cả có không vào được trong, thì coi như đứng ngoài nghe giọng của Nine cũng đã mãn nguyện.
Nhạc hội khai mạc lúc 8 giờ, bây giờ đã là hơn 7 giờ, Khương Mạn bị tắc xe trên đường đã gần một tiếng.
“Cứ thế này thì không ổn rồi.”
Khương Mạn trầm mặc, “Nhìn tình hình này có nửa tiếng nữa cũng chưa chắc đi được, còn hơn 10km nữa, không kịp rồi.”
“Làm sao đây?” Tang Điềm cũng vội vã, quan trọng là đường cao tốc không lùi lại được, nếu không bọn họ cũng không lãng phí thời gian ở đây làm gì.
Khương Mạn mím môi, nếu như mặc kệ Tang Điềm thì cô có thể dùng sức chạy tới đó cũng có thể kịp được.
Đúng lúc này điện thoại kêu lên, là một số lạ, nhưng dãy số này Khương Mạn nhớ.
“Cô Khương, cô tới nhạc hội chưa?” m thanh của Lý Mặc truyền đến.
“Chưa, tắc đường quá.”
“Được rồi, cô gửi định vị cho tôi, tôi đi đón cô.”
Lúc trước Bạc Hạc Hiên gửi tin nhắn qua hỏi cô tới nơi chưa, cô bảo tắc đường quá chưa tới được.
Tính toán thời gian thì chắc lúc đó anh vừa quay phim xong.
Sau khi Khương Mạn gửi định vị qua, nhìn dòng xe tắc cứng trên đường cao tốc, ngay cả làn cho xe khẩn cấp cũng đã tắc.
Với tình hình này thì Lý Mặc đón cô kiểu gì?
.