Trong kênh phát sóng trực tiếp, vẫn có người đang than thở cho Phong Lăng gặp chuyện không may.
Lời của Hoa Viện nói thổi bùng cơn tức của mọi người.
(Đầu óc của người giám sát trò chơi có vấn đề hay sao? Cô ta bị mù à? Phong Lăng ép Khương Mạn chơi trò này mà?)
Advertisement
(Bộ mặt thật của Khương võ thần cái đầu nhà cô! Bà này ngáo đá à? ác ý còn cố tình nói trên sóng trực tiếp.
Nếu không có Khương Mạn thì vị nam số 1 trong miệng cô chết chắc rồi!)
Advertisement
(Có gì nói đấy, việc này sao lại đổ lên đầu Khương Mạn? trước khi chơi trò này Khương Mạn hỏi anh ta những hai lần, tự Phong Lăng tìm đường chết nhất quyết muốn chơi!)
(Lầu trên nói đúng! Hơn nữa ai biết anh ta lại không cài dây an toàn mà đã lao đi!)
(Rõ ràng anh ta giả vờ bị ép, sĩ diện cho lắm vào, máu lên não cái đã lao ngay đi, kết quả phát hiện chưa cài chốt an toàn, đây gọi là tự làm tự chịu, ok?)
(Hay bà Hoa Viện này thích ông hoàng sến súa? Nếu không sao cứ gào lên đòi chương trình như thế?)
(Mọi người đừng mắng ngu nữa, mau nhìn ông hoàng sến súa đi, xin lỗi mặc dù nói thế này thì hơi khốn nạn nhưng nhìn anh ta buồn cười lắm……)
Trên độ cao 100m, chiếc cầu của trò nhảy cực hạn không rộng lắm, vừa đủ cho hai người đi nhưng chỉ cần thêm một người nữa thì sẽ thành chật chội.
Sau khi Khương Mạn tóm được sợi dây an toàn của Phong Lăng, ông hoàng sến súa này vẫn còn đang hoảng loạn hò hét.
Tiếng hét mà đến một trăm tên ác bá của thôn cũng không đọ lại được.
Chắc chỉ có loại cáo Tây Tạng mặt ngu ngu mới chịu được.
Đúng là cú sốc làm cho người ta đau đầu.
“Đừng hét nữa, ài, mau qua đây!” nhân viên của khu trò chơi cũng đến giúp, giơ tay ra ý bảo anh ta đi qua.
Phong Lăng lúc này nào còn lý trí, hồn cũng bay mất rồi, tinh thần như muốn sụp đổ.
Anh ta ngồi trên tấm ván ôm lấy chân Khương Mạn, sống chết không chịu buông tay.
Người nhân viên vừa cạn lời vừa muốn cười.
Ai vừa nãy như con ngựa đứt cương, vèo cái đã lao ra ngoài.
Khương Mạn cũng cạn lời với người này.
Đúng là không nên nhìn mặt đoán người……
Cô ấy muốn xách tên Phong sến súa này lên để dễ bề hành động, nhưng quan trọng là tên này ôm chân cô không chịu buông.
Nếu mà ở trên mặt đất bằng phẳng cô chắc chắn đá hắn một cái rồi!
“Phong Tổng, chúng ta hít sâu nào, mời ngài nhúc nhích chân của mình, chúng ta đứng lên trước đã, có được không?” Khương Mạn dùng giọng nói dịu dàng hiếm nghe.
Phong Lăng nào có nghe được gì lọt tai, chỉ biết lắc đầu.
Trong não bây giờ chỉ có vài chữ xoay quanh đầu: mẹ ơi cứu con, con nhớ mẹ, mẹ ơi đưa con về nhà……
Nhưng mà Khương Mạn lại không phải mẹ anh ta, nếu có là mẹ anh ta thật thì chắc cũng là một người mẹ không vì tình mẫu tử mà bỏ việc công.
Bây giờ hiện trường cứ bế tắc như vậy cũng là một vấn đề.
Khương Mạn chuẩn bị động thủ……
.