Khương Mạn mới nãy nhìn lướt qua cũng thấy, nhưng không chú ý tới.
Không ngờ Bạc Hạc Hiên lại tách riêng cái biệt hiệu này ra nói.
Cô không lên tiếng, A Tam lại tiếp lời: “Đúng vậy ạ, chính là tên cp của hai người, chị Khương Mạn và thầy Bạc.
”
“Làm bừa.
” Khương Mạn bất chợt nói.
Bạc Hạc Hiên lại rất tùy ý: “Cũng khá hay.
”
Khương Mạn: “???” Đàn ông như anh phản ứng cái gì? Ở đâu ra lại có chuyện chính chủ tự mình đẩy thuyền cp bao giờ?
A Tam nhìn vẻ mặt kỳ quái của Khương Mạn, không nhịn được liền giải thích: “Chị Khương Mạn, chị với thầy Bạc không phải là từng cùng nhau vào sinh ra tử sao? Tình nghĩa đồng sinh cộng tử như vậy đương nhiên là phải ca ngợi rồi!”
Hả? Cách giải thích này khiến Khương Mạn bỗng dịu lại hẳn.
Tình nghĩa sinh tử à! Vậy thì được, hợp lý, hoàn toàn không vấn đề gì.
A Tam lúc này lại thấy có chút không thoải mái.
Ảo giác sao?
Ánh mắt Bạc ảnh đế nhìn anh ta sao lại……khiến anh ta như ngồi trên bàn chông, như bị hóc xương vậy?
“Nói cả nửa ngày trời, cháo cũng nguội cả rồi, anh mau ăn đi.
” Khương Mạn nhớ tới anh ấy là bệnh nhân.
Thúc giục Bạc Hạc Hiên nhanh chóng ăn cơm.
“Không có hứng ăn.
”
Bạc ảnh đế bĩu môi, không chịu phối hợp.
Bình thường anh ăn cơm cũng khiến người khác phải đau đầu, càng đừng nói tới bây giờ đang ốm, khẩu vị càng không tốt.
“Không muốn ăn cũng phải ăn, người là sắt cơm là thép.
”
Khương Mạn biện luận: “Anh chính là do bình thường không ăn uống đàng hoàng, lại còn kén ăn, Bạc Hạc Hiên-dạ dày đáng giá ngàn vàng, Bạc Hạc Hiên-da trắng như em bé, xí, giống hệt như đại tiểu thư ở xã hội cũ vậy.
”
Bạc Hạc Hiên: “……” thiên kim đại tiểu thư?
A Tam bụm chặt miệng, để bản thân không phát ra tiếng cười quá rõ.
Các fan trên kênh livestream thì không khách sáo như thế.
(Tức quá mà, vậy mà không tìm được lí do để phản bác!)
(Sâu thẳm trong nội tâm Bạc thần, khó khăn lắm mới chứng minh được thể lực của bản thân rất được, bây giờ lại trở lại thời kỳ trước giải phóng rồi!)
.