“Cô cảm thấy tôi chính nghĩa, đó là cảm nhận của cá nhân cô, liên quan quái gì đến tôi?”
Khương Mạn nhướn mày cười: “Ngoài ra, tôi còn chẳng biết mấy người là ai, nghe nói giới giải trí nước H rất thích phân rõ bối phận, cấp bậc khi giao tiếp, các cô nếu đã lăn lộn ở bên này thì tốt nhất là nên học hỏi xem thế nào gọi là lễ phép.”
An Kỳ cắn chặt môi, giọng nói gấp gáp: “Cô là đại tiểu thư của gia tộc Lancelot, tập đoàn Hoàn Vũ cũng là của cô, có quyền có thế, cô chỉ cần động một ngón tay út là có thể giải quyết khó khăn trước mắt của chúng tôi! Coi như là tôi cầu xin cô đấy được không?”
Advertisement
“Người của công ty ép tôi và bạn tôi đi tiếp rượu, chúng tôi thật sự không muốn, chúng tôi không muốn để mặc cho người ta sắp xếp.”
Advertisement
Tang Điềm nghe mà bật cười, “Giỏi đấy, cô tới nước H, cái khác thì không học được, nhưng cái trò dùng đạo đức trói buộc người khác, mặt dày thì học thành thạo nhỉ?”
“Cô yếu đuối thì cô có lý à? Chị tôi nợ cô hay sao mà phải giúp cô? Cô cầu xin chị ấy? Cầu xin thì nhất định phải giúp à? Cô là ai cơ chứ?”
“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!! An Kỳ cô ấy không được tỉnh táo cho lắm.” Hứa Tiểu Mạn vội vàng xin lỗi.
“Đi thôi An Kỳ, cô đừng nói nữa.” Hứa Tiểu Mạn thật sự sắp phát điên rồi.
Mất mặt thì thôi đi! Lại còn là ở trước mặt thần tượng mà nhục nhã cỡ này! Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Mạn nữa rồi.
An Kỳ gạt tay của Hứa Tiểu Mạn ra, cô ta cũng biết là bản thân đuối lý, thế nhưng mà thái độ của Khương Mạn khiến cô ta thực sự tức giận.
Đều là người Đế Quốc, ra bên ngoài, giúp đỡ nhau một chút thì có sao?
Hơn nữa, Khương Mạn muốn giúp bọn họ thì quả thực rất đơn giản mà, với bối cảnh và địa vị của cô thì chỉ cần một câu nói là xong, khó đến vậy sao?
Không những không giúp, còn tỏ vẻ cao quý, nói với giọng điệu dạy đời người khác.
“Trước đây coi như mắt tôi mù, còn cảm thấy cô chính là dòng nước trong của cái giới giải trí này, kết quả là cô và những kẻ khác trong giới này cũng như nhau mà thôi! Nếu cô đã không muốn giúp đỡ, vậy thì cô cũng không có tư cách lên mặt dạy đời tôi!”
Khương Mạn cười nhếch mép: “Người trên đời này đều là mẹ cô hết à, không giúp cô là cô tỏ vẻ ấm ức? Tôi dạy đời cô làm gì?”
“Đúng như cô nói, tôi có bối cảnh, có tài lực, cô có phiền phức, còn tôi thì không, tôi càng không phải chịu ấm ức.
Chưa biết chừng tôi còn có thể tiếp tục tỏ vẻ cao quý, xem cô khóc như thế nào đấy.”
Khương Mạn thường không nói móc người khác, nhưng một khi đã nói móc người thì từng câu từng chữ đều đâm xuyên vào lòng người ta.
An Kỳ đỏ ửng mắt.
Tang Điềm ở bên cạnh cười, khỏi phải nói, cảnh này đúng là hiếm gặp.
Dù gì thì giới giải trí ở quê nhà cũng không còn mấy người mù dám kiếm chuyện trước mặt bà chị nhà mình như vậy.
May mà là ở nước H, đất nước của thuốc viên.
Đế Quốc ghét cái tính lén lút của nơi này, tuy nước H cũng thuộc Đông bán cầu, thế nhưng Đế Quốc lại coi thường nó.
Cái nết xấu vô cùng.
Lại thêm vào là nước H thích bợ đỡ cho Tây liên bang, mà Tây liên bang cũng chỉ coi nó như con chó xu nịnh mà thôi.
Nước H và nước S luôn là hai trò cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...