Anh Lưu cũng nín thở, mẹ kiếp! đây là thứ tôi có thể nghe miễn phí à.
Biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch cực kỳ chân thành, lúc còn ở khu Tây anh ta đã nghĩ kĩ rồi.
Anh ta muốn Tang Điềm, mọi lúc mọi nơi đều nằm mơ thấy cô ấy.
Anh ta không biết con ranh này có mê lực gì, nhưng bản thân đã không còn thuốc chữa, luôn muốn được gặp cô.
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy, bản thân mình……đại khái là bị cô ta bỏ bùa rồi.
Bỏ bùa thành một thằng ngu.
Advertisement
“Cháu thích Tang Điềm, cháu muốn theo đuổi em ấy!”
Khương Nhuệ Trạch nghiêm túc cực kỳ: “Chuyện này em ấy còn chưa biết, cháu cũng chưa tỏ tình với em ấy, nhưng cháu nói cho chú và dì biết cháu cảm thấy cũng xứng đáng.”
“Nếu cháu và em ấy có thể cùng với nhau, cháu sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em ấy, tuyệt đối không để em ấy bị thương!”
“Hi vọng chú và dì có thể cho cháu một cơ hội, nếu Tang Điềm không đồng ý.
Cháu sẽ dứt khoát không cưỡng ép, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của em ấy.”
“Nhưng cháu còn chưa hành động, cháu không muốn lùi bước.”
Cha Tang thật sự ngỡ ngàng, “Cậu……cậu đây…….”
“Chú, cháu lấy mục đích kết hôn làm tiền đề, cháu không phải loại chơi bời, đây là sự bảo đảm của cháu!”
“Khương Nhuệ Trạch!!!”
Giọng hét của một cô gái đột ngột vang lên, mang theo sự hoảng sợ và xấu hổ.
Khương Nhuệ Trạch lập tức ngậm mồm, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tang Điềm đang kéo cửa vào.
Cô vẫn còn mặc quần áo của buổi chụp hình, ở ngoài là áo len, đôi mắt long lanh như con nai đang trợn tròn vì kinh ngạc, mặt đỏ như rỉ máu.
“Anh……Anh nói linh tinh gì với bố mẹ tôi vậy!”
Nhân viên đứng bên cạnh cũng là bộ dạng ngơ ngác.
Hay lắm cậu bạn! đúng là anh ba nhà họ Khương, vẫn rất dữ dội như mọi khi.
Còn chưa tỏ tình với nhân vật chính, đã bày tỏ tâm tư tình cảm với phụ huynh nhà người ta rồi.
“Tang không cay……” Khương Nhuệ Trạch hoảng loạn.
Tang Điềm xấu hổ dậm chân quay đầu bỏ chạy.
Khương Nhuệ Trạch muốn đuổi theo mà lại do dự nhìn sang cha mẹ Tang Điềm.
Cha Tang bất lực, nhìn biểu cảm con gái là biết rõ, chắc chắn có chuyện rồi.
Mẹ Tang thì xua tay: “Thằng nhóc ngốc này, ngơ ra đó làm gì, còn chưa đuổi theo! Không cần quan tâm chú đâu, lời ông ta nói chả có tác dụng gì.”
Khương Nhuệ Trạch sững sờ rồi lập tức gật đầu: “Cám ơn dì!”
Sau đó anh cầm chiếc vòng trên bàn, nhanh chóng đuổi theo.
Cha Tang phẫn nộ: “Lời tôi nói không tính.”
Mẹ Tang trợn mắt nhìn ông: “Ông làm sao? Con gái không nói gì thì thôi, ông lắm lời, để bọn trẻ tự nói chuyện với nhau.”
“Hơn nữa tôi thấy tiểu Trạch là một đứa trẻ thành thật, đúng chất một người đàn ông chân chính.
Dù cậu ta có là hoàng thân quốc thích, thì Điềm Điềm nhà ta cũng là một công chúa bảo bối được yêu thương từ nhỏ.”
.