Công viên Trúc Sơn ở ngoại ô phía Tây Bắc thành.
Tại nơi chụp ảnh của trang sức Ngọc Giác.
Advertisement
Sau khi chuyện Vịnh Vịnh ngã lầu trôi qua, cha Tang Điềm, mẹ Tang Điềm thực sự không yên tâm về con gái mình, liền cùng Tang Điềm tới Bắc thành.
Hợp đồng đại diện cho trang sức Ngọc Giác đã ký từ năm ngoái rồi, nhưng bởi vì chuyện của Vịnh Vịnh mà Tang Điềm xin nghỉ về Dung thành ở cùng người nhà, dẫn tới công việc bị đẩy lùi lại.
Advertisement
Sau khi cô trở về Bắc thành liền lập tức bắt tay vào công việc.
May mà lần quay chụp này thực hiện tại công viên Trúc Sơn, thêm vào đó là cha mẹ cô mấy hôm nay cũng đi theo ekip, Tang Điềm nghĩ vừa hay có thể dẫn người nhà vào ở một đêm.
Lúc Tang Điềm làm việc, hai người già sợ làm ảnh hưởng tới công việc của con gái, cho nên ngồi nghỉ ngơi ở trong homestay bên rừng trúc.
Nơi này yên tĩnh và là homestay đậm chất Thiền, lại là một nơi tốt để thư giãn trong kỳ nghỉ.
Cha của Tang Điềm tên là Tang Diệp, anh Lưu là quản lý của Tang Điềm, đương nhiên là rất quen thuộc với hai người già.
“Chú Diệp, thì ra chú và dì ở đây, cháu tìm hai người cả nửa ngày trời rồi.
”
“Tiểu Lưu à, mau mau, lại đây ngồi.
” Cha Tang Điềm vội vàng gọi anh tới.
“Không không, Điềm Điềm sắp bắt đầu chụp hình rồi, cháu phải qua đó xem.
”
Anh Lưu cần thận từng li từng tí đưa một chiếc hộp nhung cho cha Tang Điềm: “Chú Diệp, đây là đồ của Điềm Điềm, lát nữa quay chụp thì không được đeo, con bé kia tay chân vụng về, đồ này mà làm mất thì không xong, vẫn là phải nhờ chú dì cầm giúp thôi.
”
Cha Tang Điềm nhận chiếc hộp rồi mở ra, sắc mặt thay đổi: “Chuỗi vòng ngọc lục bảo này ……”
“Màu xanh lục này đậm quá.
” Mẹ Tang Điềm ngạc nhiên, muốn nhận lấy để nhìn xem, lại bị cha Tang Điềm vỗ vào tay: “Bà cẩn thận chút, con bé Tang Điềm nhà mình được di truyền cái nết vụng về từ bà đấy.
”
“Ông nói cái gì?” mẹ Tang Điềm trừng mắt.
Cha Tang Điềm lập tức cười cầu hòa, “Anh nói là gen của vợ tốt, con bé Tang Điềm nhà mình giống em nên mới ngoan như vậy đó! ”
Mẹ Tang Điềm lườm ông một cái, lấy chuỗi vòng ngọc lục bảo ra xem.
Anh Lưu lén cười.
Trông cha Tang Điềm giống như là người chủ gia đình, nhưng người có địa vị cao nhất trong nhà này vẫn là mẹ Tang Điềm, lời đồn ở Dung thành cũng không phải là giả, trong nhà tuyệt đối không dám to tiếng với vợ.
“Bà cẩn thận chút nhé.
” Cha Tang Điềm không nhịn được mà nhắc nhở.
Ông làm ăn nhiều năm như vậy, con mắt nhìn hàng vẫn còn tốt, giá của chuỗi vòng ngọc lục bảo này chỉ e là không hề tầm thường.
“Ai ya, biết rồi, biết rồi, ông căng thẳng cái gì!” mẹ Tang Điềm bất mãn: “Chẳng phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao, màu sắc cũng được, đẹp hơn một chút so với mấy món hàng giá mấy vạn bán trong trung tâm mua sắm.
”
Anh Lưu khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Dì à, chú nói không sai, đúng là phải cẩn thận một chút, chiếc vòng ngọc lục bảo này chỉ với mấy vạn thì e là không mua nổi đâu.
”
“Không chỉ mấy vạn ư? Vậy thì đáng giá bao nhiêu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...