(Chị Dương là người tỉnh táo nha! Cái này gọi là đứng về phía lý lẽ chứ không đứng về phía người thân, tôi cũng thấy lạ, với cái tính này của chị Dương trông không có vẻ như là người có thể làm bạn với loại người như Thường Hấn Nhi ……)
Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh cũng bị làm cho cạn lời luôn.
Advertisement
Mạnh Quân Chiết không nhịn được mà nói: “Chị Mạn ăn bánh pudding là vì chị ấy thèm ăn, cho nên mới muốn ăn trước, đồ mà bạn trai người ta làm, muốn ăn lúc nào, ăn như nào, ăn bao nhiêu, người khác lấy quyền gì mà can thiệp.
”
Đinh Đinh gật đầu, làu bàu: “Cũng đâu phải bạn bè gì, ngay cả người bình thường cũng đâu để nào thoải mái quản chuyện người ta ăn uống như vậy được chứ.
”
Hốc mắt Thường Hấn Nhi đỏ ửng lên.
Advertisement
Hạ Đông thấy vậy, lên tiếng: “Mọi người đừng nói nữa, chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà, làm lớn chuyện lên như này cũng không hay ho gì.
”
“Vốn dĩ chỉ là một cái bánh pudding thôi mà ……”
Châu Minh Viễn uống một ngụm trà: “Đâu có làm lớn chuyện, chẳng phải mọi người đều đang đùa hay sao.
”
Chú Viễn lớn tuổi nhất, chú ấy vừa mở miệng, Hạ Đông cũng mất hứng nói.
Châu Minh Viễn vốn dĩ cũng tức giận.
Ông và Bạc Hạc Hiên là người bận nhất, mệt nhất trong hôm nay, Hạ Đông, Thường Hấn Nhi, Vương Tuệ Kỳ ba người bọn họ thì ở bên ngoài giở trò gian dối, ông cũng biết.
Chỉ là ngại có chương trình nên không bộc lộ ra thôi.
Bây giờ hết bận rồi, Vương Tuệ Kỳ lại chạy tới tranh giành thể hiện, Thường Hấn Nhi gây chuyện, Hạ Đông thì giả vờ làm người hòa giải.
Xin lỗi chứ, chú Viễn tính tình tuy là tốt, nhưng không có nghĩa là không biết giận!
Mấy người dám giờ trò gian trá với ông đây sao.
Sorry nhá! Thế thì đừng trách ông chú này không nể mặt!
(Shhhh——Tôi nhìn ra rồi, ‘Trang trại’ nào có phải là chương trình nhẹ nhàng thư giãn gì! Đây là một đại hội chặt chém nhau thì có!)
(@Đạo diễn Ngô Hạo, đi tu thôi, đi chậm chút nữa là không kịp nữa đâu!)
Ngô hạo từ lâu đã là hai tai không nghe chuyện hồng trần, nhất tâm niệm ‘Kinh Kim Cang’.
“Đối với tất cả mọi chuyện trên nhân gian, xem như cảnh mộng, nên dùng thái độ……”
Phó đạo diễn đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, miệng lẩm bẩm: “Nhưng cái cảnh này thì tôi chịu thật, đồ lừa trọc sao tự nhiên mời nhiều sao hung thần tới đây vậy……”
Cử tưởng chỉ có cái cặp đôi Bạc Mạn cay xé họng này thôi, bây giờ lại còn thêm một khẩu súng thần công này nữa.
Bây giờ có cần thêm một già hai trẻ đứng vẫy cờ cho đủ không!
Chương trình định quay kiểu gì đây, chỉ có thể hỏi ông xem làm thế nào!!
Ngô Hạo thở dài, đưa mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của phó đạo diễn, giọng điệu buông bỏ: “Lưu thí chủ, buông bỏ buông bỏ, thực sự buông không nổi, bỏ ba phần phiền não, để chúng trôi theo mây gió……”
“Mẹ nhà ông!”
Phó đạo diễn thiếu chút nữa đưa chân lên đạp cái con lừa đầu trọc bất bình thường này.
Buông cái quỷ gì.
Ông lại bắt đầu vừa niệm phật vừa hèn nhát trốn tránh rồi đấy, lúc gặp chuyện thì đòi xuất gia, hết chuyện rồi lại quay về làm.
.