Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show


Khương Mạn: ……Nhân cách hoá, quản gia ảo, Yêu Yêu số hai là các quái gì vậy?? Còn dùng giọng của mình?  
Khoá cửa ngay lập tức được mở, cô trợn mắt nhìn Bạc Hạc Hiên.   
Advertisement
“Tí nữa sẽ tìm anh tính sổ sau.”  
Ở khắp mọi nơi trong biệt thự đều nghe thấy giọng của Yêu Yêu số hai.

Vẻ mặt Khương Tử Mặc cực kỳ ghét bỏ.   
Khương Nhuệ Trạch: “Hừ……tên Hạc Hiên này biến thái thật, lấy giọng của em mình làm gì không biết!”  
Advertisement
Quỷ Hồ: “Oa, kinh thật! trâu bò!”  
Khương Nhuệ Trạch: Phi! Cái đồ không cần liêm sỉ.   
Trong phòng tối đen, rèm cửa cũng được đóng kín.

Khương Mạn bê cái đĩa đi vào, nhìn trong phòng một lượt thì thấy có một cái ‘bọc’ đang cuộn tròn trên giường.   
Cô để đĩa xuống bàn, ngồi xuống sô pha.   
“Biết là em dậy rồi, mau tới ăn chút đi.”  

Khương Tiểu Bảo vẫn không nói gì.   
“Đây là đồ anh rể em làm đấy, thịt bò xào, sườn kho tàu còn có cả cháo kê hải sâm.”   
“Không ăn à?”  
“Vậy chị ăn nhé, chị cũng chưa ăn trưa.”  
Khương Mạn bê bát cháo đến bên giường thổi thổi.

Con nhộng trên giường hơi động đậy.

Tiếng thìa va vào bát sứ đột nhiên dừng lại, Khương Mạn bỏ bát cháo xuống, “Thôi bỏ đi, em không ăn thì cứ chết đối luôn đi, chị đi đây.”  
Sau đó vang lên tiếng đóng cửa.

Trong phòng lại một mảnh yên tĩnh, Khương Tiểu Bảo thò đầu ra khỏi chăn, hai mắt hồng hồng, hình như vừa khóc xong, còn có chút sưng lên.

Cậu hít một hơi.   
Ngồi ngốc một lát, rồi mới từ bò ra khỏi giường, nhẹ nhàng đi đến bàn cầm đũa bắt đầu và cơm vào mồm.


Kết quả ăn quá vội mà bị nghẹn ho vài tiếng.

Cậu vừa ho vừa quơ tay với cốc nước.   
Một ly nước đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.

Khương Tiểu Bảo vội vã nhận lấy uống ừng ực.  
“Phụt—”  
Cậu ta phì cả ngụm nước ra, Khương Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.   
“Yêu Yêu số hai, bật đèn.”  
Tiếng đèn được bật lên, căn phòng lập tức sáng bừng.   
Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Khương Mạn thì giật mình nhảy cả lên, “Chị chị chị chưa đi ra à!”  
Khương Mạn nhìn cậu một cái: “Chị chưa đi ra thì em không ăn à?”  
“Em…….”  
“Ăn xong rồi nói.” Khương Mạn ngắt lời cậu.

“Trời rộng đất lớn cũng không bằng ăn cơm.”  
“Em không ăn nữa.” Khương Tiểu Bảo đặt cốc nước xuống rồi cả người lại bần thần.   
“Cũng được, tuỳ em.” Khương Mạn gật đầu: “Không ăn thì cũng không ép em ăn, bỏ bữa cũng đâu ảnh hưởng tới người khác đâu.”   
Khương Tiểu Bảo quay đầu qua nhìn cô, hai mắt đỏ hoe ầng ậc nước, giống như tức giận cũng giống như bất bình mà không nói được gì.   
Cứ nhìn cô chằm chằm rồi nước mắt chảy dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui