Khương Tiểu Bảo sững sờ: “Chỉ là một bát mì, có đáng không?”
Tự Thiên Sách nhìn cậu ta một lúc, trong mắt có vài phần bất lực: “Giữa người với người ở chung với nhau, đâu chỉ có thuận mắt nhau hay không, cũng đâu chỉ có đôi bên có giá trị gì hay không”
Khương Tiểu Bảo trước đây chính là như vậy, nhưng cái tình anh em đểu giả của ngày hôm qua đã làm cho cậu ta biết mình ngu ngốc tới mức nào.
Còn bây giờ……cậu nhóc 19 tuổi ngổ ngáo, trong lòng có một loại cảm giác chân thực mà ấm áp, trước giờ chưa từng có.
Advertisement
“Đi thôi.” Khương Mạn nói.
Tự Thiên Sách xua tay rồi đi tìm những người công nhân khác, đêm nay vẫn phải nằm ở khu nhà cũ cho công nhân.
Advertisement
Khương Tiểu Bảo đi đằng sau Khương Mạn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Trên đường đi, trong ta Khương Tiểu Bảo có thêm 18 tệ.
Cậu mơ hồ ngẩng đầu.
Khương Mạn: “Tiền công của em.”
Khương Tiểu Bảo cầm chắc tiền trong tay, “Không phải nói là chị và sư phụ của em chia nhau sao?”
“Lần đầu đi bán sức lấy tiền thì phải có kỷ niệm chứ.” Khương Mạn cười như không nhìn cậu ta: “Ngày mai 6 giờ đợi điện thoại của chị, không nghe máy thì đợi ăn đòn đi.”
Nói xong thì cô đi thẳng chả thèm quay đầu nhìn.
Khương Tiểu Bảo nhìn bóng lưng của cô, hét lớn: “Ngày mai em nhất định tự dựa vào sức mình chuyển hết số gạch.”
Khương Mạn vẫn không quay đầu, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ.
Khương Tiểu Bảo đứng tại chỗ, nhìn cửa tiệm lúc trưa ăn cơm vẫn còn mở, cậu ta sải bước lớn băng qua đường.
Tiệm mì sắp đóng cửa, chỉ còn lại vài người đang ăn.
Khương Tiểu Bảo nuốt một ngụm nước bọt: “Bà chủ, cho em một bát mì!”
Khi trả tiền mỳ tự nhiên lại buột mồm một câu: “18 tệ này là do em tự kiếm được!”
Bà chủ có lẽ chưa thấy thanh niên nào ngốc như vậy, sững sờ một lúc thì bật cười, sau đó quay sang lấy nốt chỗ trứng kho còn lại cho cậu hết.
“Em không cần trứng kho.”
Bà chủ cười tươi nói: “Nhìn cậu đẹp trai, chị tặng cho cậu, ăn đi.”
Khương Tiểu Bảo ngơ ra một lúc, sau đó đi đến đúng chỗ trưa nay ngồi, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Cánh tay rất đau, lòng bàn tay cũng rộp cả lên.
Tuy nhiên sau khi ăn xong tô mì nóng hổi vào bụng, lại cảm thấy bao khó khăn không là gì cả.
Hương vị của bát mỳ này, không hề giống lúc ban trưa.
“Bát mỳ 18 tệ đúng là ngon thật……”
Khương Tiểu Bảo không biết, ở góc đường phía đối diện, một cái máy quay đang chĩa về phía mình.
Toàn bộ quá trình ăn uống của cậu ta, và vẻ mặt hạnh phúc đều được ghi hình lại hết.
A Tam chuyển máy quay, nhìn Khương Mạn, “Chị, cho câu chốt đi?”
Khương Mạn ngáp một cái, nhướng mày cười: “Chúc ngủ ngon, người làm thuê.”
Nói xong thì bảo A Tam tắt máy quay.
‘Cuộc sống khác’ hôm nay tới đây là kết thúc, cư dân mạng vẫn tiếp tục bàn luận.
(Nhìn thiếu gia Bảo Nhi ăn mì, tự nhiên tôi lại rơi nước mắt……”
(Tôi không muốn khen cái chương trình ‘cuộc sống khác’ này đâu, mặc dù lão Lý cực kỳ âm mưu, nhưng thật sự rất có tình người.”
(Thời gian nghỉ phép sắp hết rồi, người dân lao động lại quay về lao động, xem xong tập hôm nay tôi chợt cảm thấy công việc của mình không gian khổ tới vậy.)
(Đời người giống như một bát mì, không đáng bao nhiêu tiền cũng chả có gì cao quý, nhưng chỉ cần no bụng, làm một bát mỳ thế này cũng không tệ.)
(Đây chính là điều mà tôi thích ở ‘Cuộc sống khác’, Khương bug, Thiên Sách, đạo diễn Khương, Điềm Điềm, Bạc thần.
Ai cũng cố gắng làm công việc của mình, công việc vô cùng bình thường nhưng lại có giá trị vô cùng!)
(Chúc ngủ ngon, những người làm thuê!).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...