Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show


Khương Tiểu Bảo há mồm nuốt từng miếng mì, đối với đứa quen được ăn sơn hào hải vị thì tô mì này với cậu quả thực chả ngon chút nào, nhưng mà……ăn rất vào mồm.
Sau khi ăn xong bữa trưa, ba người tiếp tục quay về chỗ làm việc.

Sư phụ và đồ đệ tiếp tục quay lại việc chuyển gạch, Khương Mạn thì ngồi uống trà sữa cắn hạt dưa ở cách đó không xa, còn chơi cả rắn săn mồi.

Nhìn cứ như một người giám sát công việc vô lương tâm vậy.
(Những lời của Khương võ thần như chạm vào tim tôi vậy.)
Advertisement
(Đúng là cuộc đời của mỗi người không giống nhau, ai mà chả muốn kiếm tiền để được ở nhà cao cửa rộng, nhưng mà cuộc đời đâu cho ai lựa chọn, có rất nhiều người còn chả có năng lực để được lựa chọn ấy chứ.)
(Thiếu gia Bảo Nhi thực sự may mắn, mong cho cậu ấy có thể tỉnh ngộ.)
Advertisement
(Người xưa bảo không ai giàu ba đời là vì thế đó, mấy kẻ có tiền đâu có biết dạy con.)
(Tôi rất muốn biết hôm nay Khương võ thần uống trà sữa và cắn hạt dưa, là lấy tiền ở đâu mua vậy?)
(Còn phải nghĩ à? khẳng định là Bạc thần đưa!)
Mười cái xe gạch này có cho Khương Tiểu Bảo hai ngày cậu ta cũng không chuyển xong.


Thể lực của cậu ta cũng không tệ, nhưng mà không có sức bền, bây giờ nói là mệt cũng không đúng, phải là đi không nổi nữa.

Cậu ta ngồi bệt xuống đất hít thở, sau đó lại lồm cồm bò lên tiếp tục.
Cứ như vậy cho đến tận chín giờ tối, vẫn còn thừa năm xe gạch, nhưng mà nhìn mặt mày tiều tuỵ, môi trắng bệch, cứ như sắp lăn ra chết được tới nơi vậy.
“Anh thích thằng nhóc này đấy.” Tự Thiên Sách ngồi xuống cạnh Khương Mạn cắn hạt dưa, sau đó lại nói thêm một câu: “Cũng đủ đàn ông.”
Khương Mạn nhổ vỏ ra: “Thằng nhóc thối.” nhưng khóe mắt lại mang ý cười.
“Sắp đến giờ tan làm rồi, anh không muốn thức đêm với nó đâu.” Tự Thiên Sách đi tới.
Khương Mạn cũng đưa túi hạt dưa cho A Tam rồi từ từ đi qua đó.

Đầu Khương Tiểu Bảo đã ong hết cả lên, bởi vì quá mệt mà môi run run, không nghĩ nổi cái gì trong đầu nữa.
Chỉ có mỗi con ngươi là vẫn chuyển động, cậu ta ngẩng đầu ngơ ngác một lúc mới nhận ra là Khương Mạn và Tự Thiên Sách đang đi tới giúp cậu ta chuyển gạch.

Không chỉ có hai người, mà còn có thêm mấy công nhân khác cũng tới giúp.
Mấy người này cậu ta chả quen một ai cả.
Khoé môi của Khương Tiểu Bảo run run, muốn đứng dậy mà eo và chân không nghe lời cậu ta nữa.
Nhiều người sức lớn, vèo cái đã giải quyết xong năm xe gạch.


Khương Tiểu Bảo đứng dưới đèn, khoé môi run run không biết nên nói cái gì.
Mấy người công nhân vừa giúp cậu ta đi qua, ánh mắt nhìn cậu ta còn mang theo ý cười.

Ánh mắt không che giấu điều gì, là thứ đơn thuần nhất mà cậu ta được nhìn thấy.
“Cám ơn……”
Một chú lớn tuổi giơ ngón tay cái lên: “Cậu bạn này được đấy, giỏi hơn cả bác.”
“Đến trải nghiệm cuộc sống à, quay về trường nhớ học hành chăm chỉ nhé, đọc sách mới có đường rộng mở, đừng như chúng tôi……”
“Đi thôi đi thôi, mau đi về ngủ thôi.”
Khương Tiểu Bảo bị nói cho đầy một đầu, không biết nên đáp sao.

Đây là những người xa lạ, thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta……
“Đứng ngốc ra đó làm gì, tan làm thôi.”
Tự Thiên Sách đứng ở phía sau vỗ cậu ta một phát.
Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, vô thức hỏi: “Bọn họ……Tại sao lại giúp em?”
“Chả biết ở đâu ra nhiều ‘tại sao’ như thế?” Tự Thiên Sách nhìn lại cậu.
Không ‘tại sao’? Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hiểu.
“Nếu thực sự muốn biết tại sao…..chắc do anh đây có sức hấp dẫn?” Đồng chí Thiên Sách tự hào vuốt cằm.
Khương Tiểu Bảo: “……” Đây cũng được tính là câu trả lời?
“Chắc là do em gái của anh mời bọn họ ăn mỳ đó?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui