Khí trời chậm rãi ấm lên, thời gian qua Khương Chiêu vô cùng bận rộn quốc sự.
Từ khi Tề Hầu rời Tề quốc, Khương Chiêu liền bắt đầu đảm nhiệm vị trí quốc quân. Vừa mới bắt đầu hắn cũng không thích ứng, may là còn có Vô Khuy trợ giúp.
Sắp đến sinh nhật Vô Khuy, Khương Chiêu suy nghĩ không biết tổ chức tiệc như thế nào, hoặc là đưa quà mừng gì.
Khương Chiêu từ tiểu tẩm cung đi ra, một đường đi tới hoa viên. Công tử Vô Khuy đứng ở bên một cây đại thụ bên hồ. Gió thổi rì rào, cánh hoa rơi xuống đáp trên vai, trên tóc Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy đứng thẳng người, chắp tay sau lưng nhìn mặt hồ giống ngắm cảnh sắc. Hắn cũng không có động, cũng không có phủi cánh hoa, cứ đứng tĩnh lặng, rất điềm đạm.
Khương Chiêu nhìn Công tử Vô Khuy, đôi môi không khỏi cong lên, nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Công tử Vô Khuy. Hắn giơ tay quét cánh hoa trên đầu Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy lúc này mới quay đầu lại nhìn, thấy là Khương Chiêu, cười cười, nói:
"Vô Khuy bái kiến Quân đệ."
Hắn nói, liền muốn làm lễ. Khương Chiêu nhanh chóng ngăn cản, nói:
"Đại ca, không cần giữ lễ tiết, lúc trước ta đã nói."
Công tử Vô Khuy cười cười, giơ tay lên sửa lại tóc của chính mình. Khương Chiêu cười nói:
"Còn có một cánh hoa."
Hắn nói, giơ tay đi lấy cánh hoa.
Khương Chiêu vóc người cao lớn, tướng mạo Lữ Chiêu rất giống Tề Hầu. Khi còn bé có chút nhút nhát, mà bây giờ hắn là quốc quân thoạt nhìn uy nghiêm có khí phách.
Bởi vì gần đây Khương Chiêu rất bận, Công tử Vô Khuy rất lâu chưa gặp Chiêu Nhi. Công tử Vô Khuy nói:
"Quân đệ hết bận chính sự?"
Khương Chiêu cười nói:
"Nhờ có đại ca hỗ trợ, đã hết bận."
Hắn nói, kéo Công tử Vô Khuy vào đình bên bờ hồ. Bọn họ ngồi xuống, tự nhân cung nữ lập tức nâng dâng trà cùng bánh.
Khương Chiêu tự mình rót trà cho Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy chắp tay nói:
"Vô Khuy cảm tạ Quân đệ."
"Đại ca, ngươi đã lâu không gọi ta là Chiêu Nhi."
Công tử Vô Khuy cười cười, nói:
"Bởi vì Quân đệ đã lớn rồi, bây giờ Quân đệ trên vạn người, chính là quân chủ Tề quốc. Nếu Vô Khuy gọi Quân đệ như vậy, chẳng phải là vô lễ? E sợ người ta chê trách."
Lữ Chiêu kéo tay Công tử Vô Khuy. Bàn tay của hắn rất lớn, đã không phải là đứa trẻ níu ống tay áo đại ca, vẻ mặt rụt rè.
Bàn tay rộng lớn, mang theo một ít lực phủ trên mu bàn tay Vô Khuy, thấp giọng nói:
"Chiêu Nhi vĩnh viễn là Chiêu Nhi của đại ca, sẽ không thay đổi. Nếu đại ca sợ người ta chê trách, khi chỉ hai chúng ta có thể gọi đệ đệ như vậy hay không?"
Công tử Vô Khuy thấy Khương Chiêu bướng bỉnh. Hắn biết đệ đệ này bướng bỉnh liền gật đầu nói:
"Chiêu Nhi."
Khương Chiêu tựa hồ cao hứng, vội vàng nói:
"Đại ca, điểm tâm này ngươi thích ăn nhất, nhanh ăn hai khối."
Công tử Vô Khuy nhìn Khương Chiêu lấy thức ăn cho mình, liền cúng kính không bằng tuân mệnh ăn. Khương Chiêu nhìn hắn dùng điểm tâm, liền nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
"Đúng rồi đại ca, ngày sinh nhật sắp đến rồi, muốn quà mừng gì?"
Công tử Vô Khuy vừa nghe, thả khối bánh xuống, trước tiên uống một hớp trà, mới nói:
"Chiêu Nhi, đưa quà còn hỏi như vậy?"
Khương Chiêu có chút ngượng ngùng nở nụ cười, nói:
"Chiêu Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết đưa cái gì tốt nhất. Lại e sợ đại ca không thích, cho nên... Vẫn cảm thấy hỏi một chút tương đối thỏa đáng."
Công tử Vô Khuy cười cười, nói:
"Không. Đại ca cái gì cũng không muốn, Chiêu Nhi không cần phí tâm. Chiêu Nhi vốn là rất bận, nếu rãnh rỗi nên nghỉ ngơi, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này nhọc lòng."
"Sao là việc nhỏ? Những năm gần đây, đại ca đều tận tâm tận lực trợ giúp Chiêu Nhi. Nếu không có đại ca, chỉ sợ ta cũng không chịu được lâu như vậy."
Công tử Vô Khuy nói:
"Chiêu Nhi vốn là quốc quân tài năng, không cần khiêm tốn."
Khương Chiêu nói:
"Đại ca, ta nói là thật. Ta muốn đại ca vui. Nếu đại ca thích cái gì, nói với ta một tiếng."
Công tử Vô Khuy cúi đầu, suy nghĩ một chút, lập tức cười nói:
"Đại ca không có muốn gì. Nếu nói đến... đại ca chỉ muốn ở bên cạnh Chiêu Nhi."
Khương Chiêu nghe sững sờ, lập tức cười nói:
"Hiện tại không phải?"
Công tử Vô Khuy suy tư nói:
"Đúng, đúng rồi."
Khương Chiêu không hiểu vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy Công tử Vô Khuy có chuyện lo nghĩ, thế nhưng cũng không có nói ra. Khương Chiêu là đệ đệ bên nhau từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nhưng Công tử Vô Khuy có tâm sự vẫn giấu rất sâu, cũng sẽ không nói ra.
Hai người đang dùng trà, liền thấy tự nhân tới nói là quốc tướng Quản Di Ngô (Quản Trọng) cùng mấy sĩ phu cầu kiến.
Khương Chiêu vừa nghe quốc sự lại tới nữa rồi, Công tử Vô Khuy nói:
"Quân đệ đi đi. Vô Khuy cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc này trở về nghỉ ngơi."
Khương Chiêu gật gật đầu, tự mình đỡ Công tử Vô Khuy đứng dậy, nói:
"Đại ca sắc mặt không tốt, trở về nghỉ ngơi. Nếu không thoải mái, nhất định gọi y quan qua xem một chút. Buổi chiều... Muộn một chút Chiêu Nhi cũng qua thăm đại ca."
Công tử Vô Khuy nói:
"Quân đệ bận rộn, không cần sang. Nếu Vô Khuy thân thể có bệnh, sẽ mời y quan đến xem."
Bởi vì có người chờ, Khương Chiêu cũng không tiện nói thêm cái gì, dặn dò tự nhân đưa Công tử Vô Khuy trở về, chính mình cũng đi Lộ Tẩm cung.
Trong đại điện Lộ Tẩm cung, Quản Di Ngô cùng mấy sĩ phu đã có mặt. Hai bên người không phải cùng một mục đích, mỗi người có sự tình riêng.
Quản Di Ngô cũng không vội vã, bởi vậy để sĩ phu khác nói trước.
Một sĩ phu quỳ trên mặt đất, Khương Chiêu ngẩn ra. Thời đại này dù nhìn thấy quân vương cũng chỉ đứng chắp tay chào, đến hậu mới biến thành quỳ.
Khương Chiêu liếc mắt nhìn, nói:
"Ái khanh cớ gì hành lễ lớn như vậy?"
Sĩ phu vẻ mặt bi thống, nói:
"Quân thượng! Quân thượng!Tề quốc nguy hiểm rồi! Nguy hiểm rồi!"
Khương Chiêu nhíu nhíu mày, nói:
"Sao nói lời ấy?"
Chớ nhìn hắn đối với Công tử Vô Khuy vẫn như là khi còn bé, nhưng trước mặt quần thần hắn đã luyện ra khí thế vương giả.
Sĩ phu liền vội vàng nói:
"Quân thượng, Đại công tử Vô Khuy ỷ là huynh trưởng Quân thượng, bất chấp vương pháp, dối trên gạt dưới, ỷ thế hiếp người, quả thực là tội không thể đặc xá. Kính xin Quân thượng nghiêm trị Đại công tử a!"
Hắn vừa nói như thế, có mấy sĩ phu cũng liền quỳ xuống, cũng cùng nói:
"Trưởng công tử Vô Khuy bụng dạ khó lường. Kính xin Quân thượng minh giám, sớm có dự định a!"
"Trưởng công tử ở bên ngoài tung lời đồn, nói mình là con trưởng, Quân thượng chính là con thứ ba, phải là Trưởng công tử làm quân. Quân thượng..."
Hắn còn chưa nói hết, liền nghe tiếng vỗ bàn, Khương Chiêu quát lên:
"Hồ đồ!"
Nhóm sĩ phu giật mình, lập tức đón ý nói hùa.
"Vâng vâng vâng, Trưởng công tử quá hồ nháo, người tản lời đồn cũng là hồ đồ."
Khương Chiêu lại lạnh lùng nhìn bọn họ, nói:
"Cô nói các ngươi hồ đồ."
Hắn thốt ra lời này, nhóm sĩ phu nhóm đều bị dọa, may là còn chưa có đứng lên. Tất cả đều quỳ trên mặt đất dập đầu lạy, nói:
"Quân thượng, Quân thượng, tiểu nhân nói là thật! Những câu đó là thật!"
Khương Chiêu vẫn là lạnh lùng, nói:
"Những câu đó là thật? Những năm gần đây, Trưởng công tử đi khắp nơi vì cơ nghiệp Tề quốc, làm hết phận sự. Cô thấy tất cả, chẳng lẽ không rõ ràng hơn các ngươi?"
Sĩ phu liền vội vàng nói:
"Quân... Quân thượng, biết người biết mặt nhưng không biết lòng!"
Khương Chiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
"Hay cho một câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Cô thấy ngươi cũng vậy."
Khương Chiêu nói trắng ra, sĩ phu sắc mặt liền thay đổi, run lẩy bẩy, nhanh chóng cho người bên cạnh ánh mắt cầu cứu.
"Cô không bao giờ thiên vị. Nếu các ngươi có chứng cứ Trưởng công tử bất chấp vương pháp, dối trên gạt dưới, ỷ thế hiếp người thì lấy ra. Bằng không..."
Khương Chiêu nói, nheo mắt lại, lạnh giọng nói tiếp.
"Lại có thêm lời đồn, liền nghiêm trị không tha!"
Sĩ phu bị dọa, vội vã dập đầu, liên tiếp nói "dạ dạ dạ", rất nhanh liền cáo từ, sợ đến nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn nhóm sĩ phu rời đi, Khương Chiêu tựa hồ tâm tình phi thường không vui.
Quản Di Ngô (Quản Trọng) ở bên cạnh, chắp tay, nói:
"Quân thượng."
"Quốc tướng đến đây không biết có chuyện gì? Chắc không phải giống những người kia chứ?"
Quản Di Ngô (Quản Trọng) cười cười, nói:
"Quân thượng nói rất đúng. Trọng xác thực không giống những người kia. Thế nhưng rất đúng dịp, Trọng cũng muốn cùng Quân thượng bàn luận về Trưởng công tử."
Khương Chiêu nhíu nhíu mày, nói:
"Đại ca có chuyện gì?"
Quản Di Ngô nói:
"Sở dĩ có sĩ phu kết tội Trưởng công tử kỳ thực cũng không phải là bởi vì Trưởng công tử bất chấp vương pháp, làm cái gì vi phạm pháp lệnh. Mà vừa vặn ngược lại, Trưởng công tử cẩn trọng trợ giúp Quân thượng, bởi vậy ảnh hưởng lợi ích rất nhiều sĩ phu. Do đó mới tạo thành cục diện hôm nay."
Khương Chiêu cau mày, nói:
"Cục diện? Cục diện gì?"
Quản Di Ngô nói:
"Quân thượng là người trong cuộc mơ hồ. Bây giờ cục diện là Trưởng công tử công cao hơn chủ, người ủng hộ càng ngày càng nhiều, đối thủ cũng càng ngày càng nhiều, bởi vậy gây xung đột đưa tới rất nhiều sĩ phu bất mãn."
Hắn vừa nói như thế, Khương Chiêu trầm mặc một chút, không có lập tức nói chuyện.
Quản Di Ngô nói:
"Quân thượng, Trưởng công tử tuy rằng không sai, thế nhưng bây giờ cục diện ngài cũng đã nhìn thấy. Bốn, năm đại phu liên kết tố cáo, đây chỉ là mở màn. Mấy ngày sau sẽ có càng nhiều sĩ phu muốn kết tội Trưởng công tử. Vậy kế tiếp cục diện là cái gì, Quân thượng ngài cân nhắc qua chưa?"
Khương Chiêu nhìn về phía Quản Di Ngô. Quản Di Ngô cười nói:
"Đơn giản là phe phái Trưởng công tử cùng đối thủ ngày càng căng thẳng. Trong triều đình Tề quốc sẽ chia rẽ, chống đối nhau. Hai thế lực kéo căng sợi dây, một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến, Tề quốc không thể yên ổn."
Khương Chiêu nheo mắt lại, nhìn Quản Di Ngô, nói:
"Quốc tướng... Đến cùng muốn nói cái gì?"
Quản Di Ngô dừng một chút, nói:
"Trọng cũng cho là Trưởng công tử tận trung làm hết phận sự, không gì đáng trách. Sai chẳng phải Trưởng công tử, thế nhưng bây giờ tình thế như vậy, đã rất cấp bách, Quân thượng... không thể cùng tồn tại hai hổ."
Khương Chiêu không lên tiếng, Quản Di Ngô lại nói:
"Xin Quân thượng cân nhắc, sắc phong Trưởng công tử là Toại Công."
"Toại Công?"
Quản Di Ngô gật đầu nói:
"Đúng, là Toại Công."
Toại quốc là quốc gia phụ thuộc Tề quốc. Năm đó Khương Chiêu đi Toại quốc tiêu diệt phản loạn, kỳ thực Tề Hầu là muốn hắn làm Toại Công.
Khương Chiêu đương nhiên nhớ tới chuyện đó. Hắn tàn tật, còn bị bắt làm tù binh. Kết quả cuối cùng là Nhị bá cùng đại ca tự mình đến đàm phán đem hắn về Lâm Truy thành.
Ý Quản Di Ngô là đưa Công tử Vô Khuy đi Toại quốc, không ở Lâm Truy thành, sẽ tránh xung đột.
Khương Chiêu nói:
"Đại ca không có sai. Cô vì sao phải giáng hắn đi Toại quốc."
Quản Di Ngô nói:
"Quân thượng, đây không phải là biếm trích, đây là bảo vệ. Tình thế này, dư luận như vậy, quốc quân cũng bất đắc dĩ."
Khương Chiêu tựa hồ rơi vào trầm tư, đột nhiên nhớ tới quân phụ. Hắn quả nhiên không bằng quân phụ. Quân phụ vì Nhị bá, nói từ bỏ liền từ bỏ, trực tiếp rời Tề quốc.
Bất quá cho dù Khương Tiểu Bạch có đi đâu cũng không ai dám nói một câu gì. Không chỉ là Tề quốc, toàn bộ Đại Chu đều không ai dám nói Khương Tiểu Bạch cái gì. Mà Khương Chiêu thì sao?
Khương Chiêu cảm thấy bản thân còn quá non nớt.
Quản Di Ngô cũng không tiếp tục nói, chỉ là lẳng lặng chờ. Khương Chiêu tựa hồ có hơi uể oải, xoa xoa thái dương của chính mình, nói:
"Cô muốn suy nghĩ một chút, quốc tướng lui xuống trước đi."
"Vâng."
Quản Di Ngô chắp tay nói:
"Trọng xin cáo lui."
Hắn nói, liền cung kính lui ra Lộ Tẩm cung, đi chính sự đường.
Công tử Vô Khuy được tự nhân đưa về, vừa vào sân liền thấy Trưởng Vệ cơ.
Trưởng Vệ cơ đứng ở trong hoa viên, tựa hồ chờ hắn. Nhìn thấy hắn tiến vào, nàng vội vã nghênh đón, nói:
"Vô Khuy!"
Nhìn thấy bên cạnh Công tử Vô Khuy có tự nhân của Khương Chiêu, bởi vậy nàng không có lập tức nói chuyện. Chờ tự nhân lui, lúc này nàng mới lôi kéo Công tử Vô Khuy, thấp giọng nói:
"Con trai, việc lớn không tốt rồi!"
Công tử Vô Khuy nói:
"Mẫu thân, vào trong phòng nói."
Hai người tiến vào phòng, Trưởng Vệ cơ vô cùng lo lắng nói:
"Con trai, ta nghe nói vài sĩ phu muốn kết tội con!"
Công tử Vô Khuy ngược lại bình tĩnh, nghe thế cũng không vội vã, nói:
"Mẫu thân, dùng trà."
Hắn nói, rót một chén trà cho mẫu thân.
Trưởng Vệ cơ thấy hắn không nhanh không chậm, gấp lên nói:
"Uống gì trà? Ta uống không trôi. Mấy sĩ phu chuẩn bị kết tội con, con có biết chưa? Con sao lại như vậy, không hề gấp gáp!"
Công tử Vô Khuy nhàn nhạt nói:
"Con biết, đám sĩ phu đó e rằng bây giờ đang ở Lộ Tẩm cung kể tội con cùng Quân đệ."
"Cái gì?"
Trưởng Vệ cơ sợ hết hồn, nói:
"Con, vậy con tính sao đây?"
Công tử Vô Khuy không lên tiếng. Trưởng Vệ cơ lập tức nói:
"Những người kia trước mặt Quân thượng nói lời gièm pha, con đến cùng phải làm sao? Con còn tưởng quốc quân vẫn là đứa bé năm đó bám đuôi con sao? Con trai, hắn đã lớn rồi, không còn giống năm đó đâu, cũng không còn nghe lời con rồi! Con có nghĩ đến điều này hay không? Hắn bảo vệ con nhất thời, có thể bảo đảm con một đời? Con dám khẳng định dưới áp lực dư luận cuối cùng đệ đệ tốt có đâm con một kiếm?"
Công tử Vô Khuy nghe đến lời này, chỉ là cười cười, nói:
"Mẫu thân, người khác không nói, Chiêu Nhi sẽ không, vĩnh viễn không."
"Con..."
Trưởng Vệ cơ tựa hồ bị chọc tức, nói:
"Vô Khuy, con nghe lời của mẫu thân đi, gần vua như gần cọp!"
Công tử Vô Khuy cúi đầu nhìn chén trà, nói:
"Mẫu thân không cần phải lo lắng, kỳ thực con đã sớm có quyết định. Mẫu thân nhiều năm vì con chịu khổ, con tất nhiên muốn ngài an hưởng tuổi già, xin mẫu thân yên tâm."
Trưởng Vệ cơ nghe hắn nói như vậy, biết Vô Khuy hiếu thuận, nhưng cảm thấy không yên tâm, trù trừ nhìn Công tử Vô Khuy. Liền nghe Công tử Vô Khuy nói:
"Để con... Suy nghĩ một chút."
Khí trời chậm rãi nóng lên, chẳng mấy chốc sẽ đến sinh nhật Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy không chuẩn bị tiệc mừng, tất cả giản lược.
Nhưng Khương Chiêu muốn làm cho hắn một bữa tiệc mừng, nhất định muốn làm long trọng. Tiệc mừng cố ý đặt ở trên hồ.
Khương Chiêu lệnh người chế tạo mấy cái thuyền lớn trang hoàng đẹp đẽ.
Ngoài tổ chức tiệc mừng cho Công tử Vô Khuy, Khương Chiêu còn chuẩn bị một món quà.
Vừa vặn vào lúc này có người dâng ngọc đẹp. Khương Chiêu chọn một khối ngọc thô chưa mài dũa, chưa có điêu khắc hình.
Hắn nhớ tới trước đây quân phụ cũng khắc ngọc cho Nhị bá. Khương Chiêu cảm thấy cách này hay, nếu tìm quà sẵn có e rằng không đủ dụng tâm.
Khương Chiêu dùng mấy ngày khắc ngọc thô, cuối cùng khắc thành một khối ngọc bội, có thể treo ở trên eo làm phối sức, cũng có thể đeo trên cổ.
Khương Chiêu nhìn ngọc trong tay, không khỏi cười cười. Ngày mai chính là tiệc mừng, chờ thời điểm đó, hắn liền tặng ngọc cho đại ca. Không biết đại ca có thích hay không.
Vì ngày mai có tiệc sinh nhật, Khương Chiêu hôm nay rất bận. Từ sáng sớm hạ triều trở về hắn làm việc đến buổi trưa cũng không có ăn, mãi đến tận đêm. Hắn muốn ngày mai rãnh rỗi mừng sinh nhật đại ca.
Khương Chiêu hết bận đã là đêm, thế nhưng có chút ngủ không được. Hắn đi ra ngoài tiểu tẩm cung.
Khương Chiêu cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn đi dạo, sau đó trở về ngủ. Bất quá không nghĩ tới hắn đi một hồi liền đến chỗ Công tử Vô Khuy ở.
Trong viện im ắng. Công tử Vô Khuy cũng không cần người gác đêm, ngoại trừ thị vệ tuần tra, căn bản không có ai khác.
Khương Chiêu đứng ở trong sân nhìn cửa phòng. Hắn lẳng lặng đứng một phút chốc, bất quá không có lên tiếng. Người ở bên trong phòng có lẽ đã ngủ, bởi vậy Khương Chiêu không muốn quấy nhiễu.
Đứng một phút chốc, khi Khương Chiêu muốn rời đi cửa sổ lại mở ra. Hắn quay đầu nhìn, vừa vặn đối mặt cùng Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy mở cửa sổ, nhìn thấy Khương Chiêu liền sững sờ, nói:
"Chiêu Nhi?!"
Công tử Vô Khuy nói, nhanh chóng đi vòng qua mở cửa phòng.
"Chiêu Nhi, đã trễ thế này đệ ở nơi này làm cái gì?"
Khương Chiêu cười cười, nói:
"Không có gì. Mới vừa hết bận chính sự vốn muốn nghỉ ngơi, chỉ là không có buồn ngủ liền đi ra dạo một chút. Không chú ý liền đi tới chỗ đại ca."
Công tử Vô Khuy cau mày nói:
"Mới vừa hết bận chính sự?"
Vẻ mặt của hắn tựa hồ có hơi không đồng ý, nói:
"Chiêu Nhi, phải chú ý thân thể."
Khương Chiêu gật gật đầu, nói:
"Ta biết rồi. Đại ca mau trở vào nghỉ ngơi đi, không quấy rầy ngươi."
Khương Chiêu nói, đi tới muốn giúp Công tử Vô Khuy đóng cửa.
Nhưng khi cánh cửa sắp đóng lại, Lữ Chiêu dừng động tác khi nghe Công tử Vô Khuy nói:
"Chiêu Nhi có muốn vào uống chén trà ấm?"
Khương Chiêu vừa nghe, cười nói:
"Thật? Dĩ nhiên muốn."
Công tử Vô Khuy mời hắn vào phòng. Khương Chiêu ngồi ở chỗ ngồi, Công tử Vô Khuy rót một chén trà. Khương Chiêu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói:
"Đại ca nước trà này rất ngon."
Công tử Vô Khuy cười cười, nói:
"Uống trà xong, mau về nghỉ ngơi. Ngàn vạn lần đừng để thân thể quá sức mệt mỏi, biết chưa?"
Khương Chiêu gật gật đầu, chỉ là uống trà xong, hắn vẫn không có đi, muốn ngủ lại ở đây. HunhHn786 Công tử Vô Khuy bất đắc dĩ nói:
"Chiêu Nhi, ngươi sao vẫn như đứa trẻ, chỗ này không thể so với tiểu tẩm cung."
Khương Chiêu nói:
"Chỉ là bởi vì nơi này có đại ca."
Hắn vừa nói như thế, Công tử Vô Khuy không thể nào từ chối. Cười khẽ một tiếng, Vô Khuy duỗi tay sờ má vuốt tóc Khương Chiêu, thấp giọng nói:
"Vẫn tính tình trẻ con. Ngươi bám dính đại ca, truyền ra là bị sĩ phu chê cười."
Công tử Vô Khuy tuy rằng nói như vậy, lại không có từ chối hắn.
Đã muộn rồi, Khương Chiêu liền ở lại phòng Công tử Vô Khuy ngủ. Hai người nằm song song trên giường. Tuy Khương Chiêu nói hắn không mỏi mệt, nhưng bận rộn một ngày như thế, nằm xuống không bao lâu đã ngủ, còn ngủ rất say.
Công tử Vô Khuy không có ngủ. Hắn trở mình, nghiêng đầu nhìn người ngủ say bên cạnh. Tay nhẹ nhàng xoa xoa hai má Khương Chiêu, vẻ mặt suy tư.
Hôm nay chính là ngày sinh nhật Công tử Vô Khuy. Quốc quân cố ý chuẩn bị tiệc mừng, sĩ phu đều tới tham gia.
Hôm nay khí trời ấm áp, muôn hoa đua nở, cũng thật là thích hợp ngồi thuyền ngắm cảnh sắc. Công tử Vô Khuy đến, rất nhiều sĩ phu chắp tay vấn an hành lễ.
Dù sao hôm nay Công tử Vô Khuy là nhân vật chính, bởi vậy rất nhiều người nịnh nọt. Công tử Vô Khuy ngược lại là nhàn nhạt đáp lễ rồi đi lên thuyền.
Hắn lên thuyền, ở sau lưng một ít sĩ phu liền nói nhỏ.
"Trưởng công tử ngạo mạn."
"Đúng đó, nghĩ chính mình rất thanh cao."
"Dù sao Quân thượng đối đãi hắn rộng rãi, bởi vậy không biết trời cao đất rộng."
"Chờ coi, sớm muộn gì cũng có một ngày Quân thượng coi hắn là cái đinh trong mắt. Dù sao cũng không phải một mẹ sinh ra, nói cái gì mà tình huynh đệ."
"Nói đúng lắm."
Công tử Vô Khuy lên thuyền, ngồi vào chỗ ngồi. Nhìn bố trí có thể thấy được Khương Chiêu rất bỏ công sức.
Cung nữ tự nhân đang không ngừng đưa món ngon, nữ tửu cũng nhanh chóng tiến vào chuẩn bị rót rượu.
Nhóm sĩ phu dồn dập lên thuyền. Rất nhanh liền có tiếng ồn ào, mọi người vây quanh một nam tử. Nhóm sĩ phu đứng lên làm lễ.
Công tử Vô Khuy ngẩng đầu nhìn thấy Khương Chiêu đến.
Khương Chiêu hôm nay rất trịnh trọng mặc hướng bào đen, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ. Khí sắc không tệ, cho dù ngày hôm qua làm việc đến đêm khuya vẫn cứ thần thái sáng láng.
Công tử Vô Khuy cũng nhanh chóng hành lễ. Khương Chiêu tự tay nâng dậy Công tử Vô Khuy, nói:
"Đại ca, ngươi khí sắc không quá tốt. Có phải là tối hôm qua ngủ quá muộn?"
Khương Chiêu nghĩ có thể là hắn quấy rối đại ca nghỉ ngơi, trong lòng có chút băn khoăn. Công tử Vô Khuy nói:
"Không có gì. Quân đệ, mời ngồi vào chỗ."
Khương Chiêu trước tiên vào chỗ, lập tức Công tử Vô Khuy cũng vào chỗ, nhóm sĩ phu cũng vào chỗ.
Khương Chiêu cười híp mắt, hôm nay thoạt nhìn rất thân thiện, nói:
"Hôm nay là ngày mừng sinh thần của đại ca Cô, chúng ái khanh không cần gò bó, tùy ý chè chén."
Nhóm sĩ phu chắp tay tạ ân. Yến tiệc bắt đầu, không có gì câu nệ, thoạt nhìn phi thường vui vẻ.
Nữ tửu rót rượu, Công tử Vô Khuy uống ba ly mặt có chút đỏ lên.
Khương Chiêu quay đầu lại thấy đại ca uống say, liền vội vàng cười nói:
"Đại ca, đừng uống quá gấp, ăn chút đồ ăn, bụng rỗng uống rượu không tốt."
Công tử Vô Khuy gật gật đầu, tay vẫn không hề rời ly rượu. Bộ dáng suy tư, hắn lập tức mím mím môi, nói:
"Quân đệ..."
Khương Chiêu cười nói:
"Đại ca mời nói."
Công tử Vô Khuy hít một hơi, phảng phất vừa uống rượu say đánh bạo, liền nói:
"Hôm nay là ngày vui của Vô Khuy, Vô Khuy có thể... hướng Quân đệ đòi ban thưởng hay không?"
Hắn vừa nói như thế, một số người dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn. Bởi vì Công tử Vô Khuy nói như vậy, thực sự không mặt mũi, trắng trợn mở miệng đòi quốc quân ban thưởng.
Khương Chiêu hoàn toàn không có không vui, cười nói:
"Tất nhiên có thể."
Hắn nói, từ trong tay áo lấy ra một cái túi vải nhỏ nắm trong tay. Đó là quà mừng tự tay hắn điêu khắc, chuẩn bị một chốc đưa cho Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy cúi đầu, nhàn nhạt nói:
"Vô Khuy muốn Quân đệ... Đem Toại quốc ban cho Vô Khuy làm đất phong."
Hắn vừa nói như thế, quần thần kinh ngạc, tất cả ánh mắt tập trung trên người Công tử Vô Khuy. Khương Chiêu cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Đất phong?!
Khương Chiêu sau khi khiếp sợ, sắc mặt trầm xuống, nói:
"Đại ca, ngươi là nghe được người khác đàm tiếu phải không?"
Hắn vừa nói như thế, ánh mắt chuyển động, quét đến mấy sĩ phu ngày đó đến cáo trạng. Mấy sĩ phu cũng sợ đến sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu, cũng không biết Công tử Vô Khuy làm cái gì.
Công tử Vô Khuy lại rất bình tĩnh, lắc lắc đầu, nói:
"Không. Khỉ là Vô Khuy những năm nay ở trong cung, càng ngày càng không được thỏa mãn..."
Hắn nói như vậy, quần thần càng sợ sệt, khiếp sợ nhìn Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy nói cũng quá thẳng thắn.
Không được thỏa mãn là cái gì? Đương nhiên là dã tâm!
Khương Chiêu híp mắt đánh giá Công tử Vô Khuy. Hắn tựa hồ nhìn xem Công tử Vô Khuy đến cùng có nói thật hay không.
Công tử Vô Khuy như trước cúi thấp đầu, nhàn nhạt nói:
"Vô Khuy tự cho là tướng tài, cũng có chiến công, xin Quân đệ phong Vô Khuy là một Huyện Công, hẳn không phải quá đáng. Dù sao hôm nay là ngày sinh thần của Vô Khuy, bởi vậy muốn Quân đệ ban thưởng."
Khương Chiêu nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đen như đáy nồi cháy. Nhóm sĩ phu không dám nói lời nào, đều nơm nớp lo sợ nhìn quốc quân cùng Công tử Vô Khuy.
Hôm nay là tiệc vui, kết quả biến thành như vậy, nhóm sĩ phu quả thực như đi trên băng mỏng, sợ mình bị tai vạ tới.
Khương Chiêu vẫn không lên tiếng, đột nhiên đứng lên. Động tác này làm người chung quanh sợ hãi.
"Cộp!!!"
Có thứ gì ném lên bàn trước mặt Công tử Vô Khuy. Là một túi vải nhỏ, bên trong tựa hồ có đồ vật.
Khương Chiêu không có nói một câu, đem vật kia vứt trước mặt Vô Khuy liền quay đầu rời đi.
Hắn xuống thuyền, sắc mặt khó coi trực tiếp về tiểu tẩm cung.
Nhóm sĩ phu nhìn thấy quốc quân rời đi, xem thường nhìn Công tử Vô Khuy, cũng xuống thuyền, tản đi.
"Trưởng công tử."
Quản Di Ngô đi tới trước mặt Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy vẫn ngồi ở chỗ ngồi, rất bình tĩnh, cúi đầu nhìn túi vải nhỏ.
Công tử Vô Khuy nghe Quản Di Ngô gọi, ngẩng đầu lên. Không đợi Quản Di Ngô mở miệng, Công tử Vô Khuy đã nói:
"Mong quốc tướng giúp Vô Khuy khuyên nhủ Quân thượng."
Quản Di Ngô không nói gì, gật gật đầu, làm một lễ thật sâu, lập tức quay đầu lại cũng đi.
Khách mời lục tục đi. Mỗi người một loại ánh mắt: có khinh thường, có kính nể, có bỏ đá xuống giếng.
Công tử Vô Khuy duỗi cầm túi vải lên, nâng ở trong lòng bàn tay, sau đó mở ra.
Bên trong là ngọc bội, bất quá đã bị vỡ. Khối ngọc màu xanh lục rất đẹp được điêu khắc rất tỉ mỉ cành lá cây, phía trên cao nhất có đóa hoa. Là một cây đường lệ (có tên khác là lệ đường, thường lệ, hoàng độ mai, cây chùm vàng).
Công tử Vô Khuy nhặt lên đóa hoa nhỏ bị rơi khỏi cành, chậm rãi đặt ở trước mũi, làm động tác ngửi.
Buổi tiệc tan rã trong không vui. Công tử Vô Khuy thu túi vải nhét vào trong lòng, lúc này cũng xuống thuyền, trở lại chỗ ở của chính mình.
Công tử Vô Khuy trở về cũng không có tiến vào phòng, mà ngồi ở trong sân. Hắn đem đàn đặt ở trên bàn nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ đang suy nghĩ gì, lập tức nhẹ nhàng búng một cái.
"Tang!!!"
Một âm thanh vang lên, lập tức Công tử Vô Khuy khoát hai tay lên dây đàn, nhẹ nhàng chuyển động.
Trưởng Vệ cơ đi đến liền nghe tiếng đàn. Tiếng đàn có chút cô đơn, trầm thấp, mang theo một tâm trạng nặng trĩu.
Trưởng Vệ cơ lắc lắc đầu, cất bước đi vào, nói:
"Vô Khuy!"
Công tử Vô Khuy còn đánh đàn, nhìn thấy Trưởng Vệ cơ đi tới, chỉ là gật gật đầu, không có dừng lại động tác của hắn.
Trưởng Vệ cơ ngồi ở trước mặt Công tử Vô Khuy, thấp giọng nói:
"Vô Khuy, ta nghe nói con hôm nay chọc giận Quân thượng phải không?"
Công tử Vô Khuy không nói gì, vẫn cứ đánh đàn. Trưởng Vệ cơ biết hắn thừa nhận, liền nói:
"Vô Khuy, con thật hồ đồ. Con bình thường hay nói mẫu thân nên an phận, bây giờ con thì sao? Con chọc giận Quân thượng trong bữa tiệc Quân thượng giận dữ rời chỗ, chuyện này đã truyền khắp trong cung. Ta đã lớn tuổi không để ý chính mình, chỉ là con sau này làm sao mà qua nổi?"
Công tử Vô Khuy nghe mẫu thân nói tới chỗ này, ngừng lại động tác. Đôi bàn tay đặt trên dây đàn, lập tức nhàn nhạt nói:
"Mẫu thân yên tâm. Vô Khuy biết rõ Chiêu Nhi, chiếu lệnh sắc phong chắc chắn có."
Trưởng Vệ cơ muốn nói cái gì, thế nhưng không có mở miệng, chỉ là thở dài một hơi.
Khương Chiêu trở về tiểu tẩm, trong lòng không thoải mái. Hắn đương nhiên sẽ không tin Công tử Vô Khuy tham lam, chỉ là trong lòng hắn vẫn cứ không thoải mái. Đại ca đã nhận ra triều đình bất ổn, bởi vậy muốn chủ động rời đi.
Khương Chiêu ngồi một mình trong tiểu tẩm cung rất lâu. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi tiểu tẩm cung.
Tự nhân cung nữ đuổi theo. Khương Chiêu đi thẳng về phía trước. Phương hướng này bọn họ đều nhận ra, chính là nơi ở của Trưởng công tử.
Chỉ là đi đến cửa viện, Khương Chiêu không có đi vào. Bên trong truyền ra tiếng đàn. Vốn phải bước vào sân, nhưng nghe khúc nhạc này, hắn liền dừng bước.
Thường lệ!
Người Chu mời tiệc huynh đệ đều sẽ tấu khúc "thường lệ" để diễn tả tình cảm thủ túc. Bên trong truyền ra chính là khúc nhạc này, chỉ là âm thanh tương đối trầm buồn không có hân hoan vui vẻ.
Khương Chiêu dừng lại, bình tĩnh đứng ở bên ngoài nghe tiếng đàn. Cổ họng nghẹn một chút, hắn thấp giọng nói:
"Phàm kim chi nhân,
Mạc như huynh đệ."
(Trích trong bài Thường lệ)
Hắn nói xong, lập tức quay đầu đi, cũng không có về tiểu tẩm cung, mà nói với tự nhân:
"Đi truyền quốc tướng đến."
Quốc quân Tề quốc hạ lệnh sắc phong Trưởng công tử Vô Khuy là Toại Công. Quốc tướng Quản Di Ngô tự mình truyền phát chiếu lệnh, lập tức sẽ lên đường đi nhậm chức.
Nhóm sĩ phu nhóm đều kinh ngạc. HunhHn786 Còn tưởng rằng quốc quân sẽ trị tội Công tử Vô Khuy, không ngờ tới kết quả cuối cùng là thỏa mãn tâm nguyện Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy được sắc phong Huyện Công, bởi vậy sẽ mang gia quyến cùng rời đi. Công tử Vô Khuy không có thê tử con cái, chỉ là có một mẫu thân, gia sản thì càng là đơn giản.
Hắn cưỡi ngựa đi trước, phía sau là một chiếc truy xe. Trong truy xe là Trưởng Vệ cơ. Người hầu không quá mười người, đây chính là toàn bộ gia sản.
Đội ngũ của Công tử Vô Khuy đi ra khỏi thành, không có người nào đến đưa tiễn. Người không quen xem thường hắn, người quen đều biết Công tử Vô Khuy không cần tiễn đưa.
Đội ngũ chậm rãi đi đến cửa thành. Lâm Truy thành là nơi sinh ra lớn lên, nhưng Công tử Vô Khuy lại không dám quay nhìn. Hắn sợ liếc mắt nhìn, liền không đành lòng đi, chỉ là sờ sờ ngực mình.
Nơi đó có một cái ngọc bội, là Chiêu Nhi tự tay điêu khắc. Đáng tiếc... ngọc đã vỡ.
Thời điểm ra khỏi cửa thành thình lình tiếng đàn từ đỉnh đầu truyền xuống, Công tử Vô Khuy ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên. Khương Chiêu ngồi ở trên tường thành.
Hướng bào màu đen, đầu buộc ngọc quan chỉnh tề. Hắn ngồi diện dung trấn định phía trước mặt là cây đàn. Đầu ngón tay uốn lượn, tiếng đàn ngân vang.
Công tử Vô Khuy ngửa đầu nhìn đầu, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm nói:
"Thường lệ..."
Lúc này trong xe Trưởng Vệ cơ cũng nâng màn xe, ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra tiếng đàn, không khỏi lắc lắc đầu.
Công tử Vô Khuy nhìn thấy mẫu thân, lúc này mới tỉnh táo, thấp giọng nói:
"Mẫu thân ngồi vững, nên lên đường thôi."
Trưởng Vệ cơ gật gật đầu, buông màn xe xuống. Xe ngựa tăng tốc độ. Đội ngũ càng lúc càng xa Lâm Truy thành.
Khương Chiêu ngồi trên tường thành nhìn xuống, bóng dáng màu trắng đã ra khỏi Lâm Truy thành, càng đi càng xa.
Người kia chỉ là liếc mắt nhìn phương hướng này một lần, lập tức liền không quay lại đầu, chỉ để cho Khương Chiêu một cái bóng lưng, không còn gì khác.
Cùng lúc đó, trong xe đột nhiên truyền ra giọng hát:
"Thường lệ rực rỡ.
Ngạc không vĩ vĩ.
Phàm kim chi nhân,
Mạc như huynh đệ.
Tử táng chi uy
Huynh đệ khổng hoài.
Nguyên thấp bầu hỹ!
Huynh đệ cầu hỹ!".....
(Thường lệ nở rộ.
Xán lạn không gian.
Người trong thiên hạ
Không bằng huynh đệ.
Thời khắc sống còn
Huynh đệ lo lắng.
Vô luận lưu lạc
Ngàn dặm tìm tới...)
Thời gian trôi qua Lâm Truy thành lại vào thu. Hồ nước bị gió thổi lay động gợn sóng nước. Hình ảnh phản chiếu của nam tử bên trong nước không ngừng uốn éo, cuối cùng bị một chiếc lá khô rơi xuống đánh tan.
"Quân thượng, sĩ phu đã đến Lộ Tẩm cung, mời Quân thượng qua đó."
Khương Chiêu đứng ở bên hồ, lẳng lặng nhìn mặt hồ. Tự nhân đi tới phía sau bẩm báo, hắn chỉ là gật gật đầu, nói:
"Cô biết rồi."
Trưởng công tử Vô Khuy đã rời đi ba mua thu. Cuối mùa thu lá rụng nhiều, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu mùa đông. Cây cỏ khô héo, chỉ còn lại lẻ loi một ít lá vàng trên cành cao chưa rơi xuống.
Khương Chiêu không có gì thay đổi, dù sao qua ba năm, vóc người vẫn là như vậy. Trên mặt có thêm râu khiến cho diện mạo nghiêm nghị, khí chất mạnh mẻ thành thục.
Khương Chiêu đi vào Lộ Tẩm cung, nhóm sĩ phu đã ở đó đợi. Hắn ngồi xuống chiếu, nâng chung trà lên uống một ngụm, rồi nói:
"Chư vị đại phu có chuyện gì, hiện tại có thể nói."
Một sĩ phu liền vội vàng đem công văn tới, cười nói:
"Quân thượng, Trịnh Công đưa tới công văn. Có thành ý gả cháu gái cho Quân thượng, muốn cùng Tề quốc kết thành quan hệ thông gia tốt."
Khương Chiêu nhìn công văn. Quốc quân Trịnh quốc gửi đến công văn cầu thân. Trịnh quốc mấy năm nay dưới sự cai trị của Trịnh Đột đã một lần nữa chấn hưng. Bây giờ Trịnh quốc đã trở thành "trung tâm" Đại Chu.
Khương Chiêu nhìn công văn, không khỏi nở nụ cười. Trịnh Đột mới vừa vất vả lo xong chuyện đại sự của bản thân cách đây không lâu. Thiệp cưới của Trịnh Đột phát Khương Chiêu cũng nhận được. Đối tượng Trịnh Đột muốn thành hôn không phải người lạ, chính là Thái tử Thiếu sư Sở quốc, cũng là Công tử Lỗ quốc ngày xưa, Công tử Quý.
Lúc đó rất nhiều người đi dự hôn lễ của Trịnh Đột và Công tử Quý. Khương Chiêu không thể rời Lâm Truy thành, đại ca hắn đi chúc mừng.
Nhóm sĩ phu thấy quân thượng cầm công văn nở nụ cười, đều là thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng Công chúa Trịnh quốc vừa ý Quân thượng, bởi vậy mới cười.
Bất quá bọn họ chẳng hề biết Khương Chiêu nghĩ tới điều gì. Hắn đem công văn đặt ở trên bàn, lập tức nói:
"Tề quốc là quốc gia lễ nghi, bây giờ đại ca còn chưa đón dâu, làm đệ đệ đón dâu trước cũng không phải lẽ. Không bằng xem xét chuyện bách tính. Đi nghĩ một công văn trả lời Trịnh Công, nói cảm tạ Trịnh Công có lòng lo nghĩ cho Cô."
Nhóm sĩ phu kinh ngạc, còn muốn cãi lại một chút, bất quá Khương Chiêu không cho bọn họ cơ hội, khoát tay áo một cái, nói:
"Được rồi, Cô mệt mỏi, các ngươi nếu không có chuyện gì nữa, liền lui ra đi."
Nhóm sĩ phu hai mặt nhìn nhau, thế nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là làm lễ chuẩn bị lui ra. Đột nhiên có người vội vội vàng vàng đi vào, là Tư Mã Chu Phủ.
Chu Phủ tuổi trẻ, thế nhưng rất có ý chí. Hơn nữa bên cạnh hắn có sự hỗ trợ của Thạch Tốc, nghĩa huynh của Khương Chiêu, bởi vậy bộ Tư Mã Tề quốc đều đâu vào đấy.
Chu Phủ vội vội vàng vàng đi vào, trong tay cầm công văn, nhóm sĩ phu dồn dập liếc mắt, không biết là chuyện gì.
Chu Phủ làm lễ một cái, sốt ruột nói:
"Quân thượng, việc lớn không tốt. Toại quốc xảy ra vấn đề rồi!"
Toại quốc?!
Vừa nói như thế, Khương Chiêu lập tức liền nghĩ đến đại ca Vô Khuy. Hắn đứng lên, thiếu chút lật bàn, nói:
"Chuyện gì?!"
Chu Phủ vội vàng đem công văn trình lên, vừa giải thích.
"Người Sưu Man không tuân thủ minh sách, xé bỏ minh ước, đồng thời cùng Quách quốc liên hợp, đã phát binh xâm lấn Toại quốc. Toại quốc đã dâng thư thỉnh cầu Quân thượng trợ giúp!"
Hắn vừa nói như thế, sĩ phu liền ồn ào lên.
"Sưu Man?"
"Người Sưu Man!"
"Sưu Man đánh tới."
"Quá ghê tởm, bội ước."
Khương Chiêu vừa nghe, nhíu mày lại, trong lòng không yên. Người Sưu Man tiến công Toại quốc, đại ca hắn ở Toại quốc, nếu gặp phải nguy hiểm thì thế nào?
Chu Phủ chắp tay nói:
"Quân thượng, Phủ chờ lệnh, đi tới Toại quốc cứu viện!"
Mọi người nghe đều là gật đầu. Chu Phủ đã qua toi luyện, để Chu Phủ đi tất cả mọi người cảm thấy hết sức yên tâm.
Nhưng Khương Chiêu lại cau mày, vẫn không lên tiếng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết quân thượng lo lắng cái gì.
Sau một hồi im lặng, hắn nói:
"Không, ngươi không nên đi Toại quốc. Cô muốn phái ngươi đi... chặt đứt đường lui của người Sưu Man, tấn công Quách quốc."
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đã hiểu Khương Chiêu suy tính xa. Sở dĩ người Sưu Man đột nhiên đánh tới, nguyên nhân chính là có được Quách quốc trợ lực. Quách quốc là bàn đạp như vậy liền có thể tiến quân thần tốc đến thẳng Toại quốc.
Khương Chiêu cân nhắc điểm này, muốn bắt người Sưu Man, nhất định phải chặt đứt đường lui của bọn họ. Bằng không người Sưu Man sẽ có tiếp tế, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Chu Phủ vừa nghe, vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Quân thượng! Phủ lĩnh chiếu!"
Quyết định ứng cử viên chủ soái thảo phạt Quách quốc xong, mọi người lại bắt đầu cân nhắc chủ soái cứu viện Toại quốc. Lẽ nào Quân thượng muốn cho nghĩa huynh Thạch Tốc đi? Hoặc là Đại tướng quân Tào Mạt đi? Không được nữa, còn có Dục Quyền tướng quân đây.
Chỉ là ngoài dự liệu mọi người, Khương Chiêu không chọn bất luận người nào đi.
Sắc mặt hắn dần dần trấn định lại, nói:
"Cứu viện Toại quốc, Cô... tự mình đi."
Hắn vừa nói như thế, mọi người ồn ào lên, thật là nhiều người lập tức nói:
"Quân thượng, Quân thượng không thể. Quân thượng tuyệt đối không thể!"
"Đúng vậy, Quân thượng!"
"Người Sưu Man hung hãn, ăn tươi nuốt sống! Rất dã man, lại có Quách quốc làm hậu thuẫn, quả thực chính là không có sợ hãi. Thế tới hung hăng, Quân thượng tuyệt đối không thể mạo hiểm!"
Thái độ Khương Chiêu cũng rất kiên định, rất bình tĩnh, nói:
"Cô cùng người Sưu Man có mối thù nhiều năm. Năm đó bị bắt làm tù binh, hôm nay phải báo. Không cần nhiều lời, chuyến này, Cô đi định rồi."
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người cấp á khẩu. Năm đó người Sưu Man tại Toại quốc bắt Khương Chiêu làm tù binh uy hiếp Tề quốc. Cuối cùng xác thực là Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy giải cứu về, nhưng vì chân bị thương, thiếu chút trở thành tàn tật. Đây là sỉ nhục lớn nhất đời này của Khương Chiêu.
Sau đó mẫu thân Khương Chiêu vì giả bộ đáng thương trước mặt Tề Hầu lựa chọn hạ độc đứa con "tàn phế". Chuyện này, Khương Chiêu nhớ cả đời, hết thảy đều không thể quên. Đó là cái gai trong lòng hắn. Bây giờ cây gai lại đâm mũi nhọn về phía Toại quốc, mà Toại Công hiện tại là đại ca hắn, Công tử Vô Khuy. Khương Chiêu càng không thể ngồi xem không quản.
Khương Chiêu lựa chọn thân chinh, rất nhanh binh mã liền chuẩn bị thỏa đáng. Ngày xuất chinh, Khương Chiêu mặc giáp đen, cưỡi ngựa chiến, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Lâm Truy thành. Đội nhiên có binh lính xông lại báo.
"Báo!!! Toại quốc có văn kiện khẩn cấp!!"
Khương Chiêu vừa nghe liên quan Toại quốc, vội vã gọi người tiến lên, tự tay cầm văn kiện khẩn cấp, mở ra xem.
Văn kiện khẩn cấp là Công tử Vô Khuy gửi đến. Nội dung là không cho Khương Chiêu thân chinh. Khuyên hắn phái tướng quân tiếp viện là được. Nói người Sưu Man lòng muông dạ thú, hơn nữa có chuẩn bị mới đến. Quân đệ thân chinh có lo ngại ngoài ý muốn. Không thể hành động theo cảm tình.
Khương Chiêu nhìn phong thư này. Mặc dù biết đại ca lo lắng, thế nhưng chuyến này hắn nhất định phải đi. Thứ nhất là vì đi cứu viện Công tử Vô Khuy, thứ hai cũng là vì báo mối thù năm đó.
Khương Chiêu đem thư gấp lại đặt ở trên người, không nói thêm gì, chỉ là cao giọng nói:
"Xuất phát!"
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Lâm Truy thành, hướng về Toại quốc.
Toại quốc ở tây nam Tề quốc, địa bàn cũng không lớn, phía tây liền sát Quách quốc. Từ khi Toại quốc thành phụ thuộc Tề quốc cho tới nay không có người xuất binh tấn công Toại quốc. Người Sưu Man có thời gian dài phục hồi, đã có chút lực, bởi vậy mới có thể đến quấy rầy Toại quốc.
Khương Chiêu lần này đến cũng có chuẩn bị. Hắn mang theo hỏa dược đi vào Toại quốc. Người Sưu Man tuy rằng cường hãn, thế nhưng chung quy không chống cự nổi uy lực hỏa dược.
Đội ngũ thuận lợi đến biên giới, chẳng mấy chốc sẽ đến Toại quốc. Trước khi tiến vào Toại quốc là một vùng núi đường gồ ghề khó đi.
Khương Chiêu có chút lo lắng, cho giảm tốc độ hành trình, đồng thời chặt chẽ khống chế, còn cho thám tử dò đường, sợ là người Sưu Man đánh lén.
Sắp hoàng hôn, Khương Chiêu nhíu nhíu mày. Nếu hoàng hôn chưa đi khỏi hẻm núi, như vậy ban đêm phải ở đây đóng trại cũng vô cùng nguy hiểm. Khương Chiêu muốn mọi người đi nhanh hơn, thế nhưng địa thế không cho phép, nhất thời tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Sắc trời càng mờ nhạt, bắt đầu mùa đông mặt trời lặn sớm, bóng tối mau chóng bao trùm.
Thình lình có âm thanh xào xạc, Khương Chiêu nhíu mày một cái, không nói gì, ra hiệu tướng lĩnh đi kiểm tra. Bụi cỏ gợn sóng nhưng mà không có gió to.
"Vèo!"
Cỏ dại rung rinh, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Tướng lĩnh cẩn thận từng li từng tí một đi tới kiểm tra. Hắn vừa đi tới bên cạnh bụi cây, thình lình có rung động, một bóng đen từ bên trong bụi cỏ bay ra, tấn công tướng lĩnh.
Khương Chiêu nheo mắt lại, rút đoản kiếm bên hông, vung ra.
"Keng!!"
Tiếng kim loại va chạm, chấn động đến mức lỗ tai ong ong, tiếp theo chính là tiếng "rắc".
Bóng đen trong bụi cỏ xông ra là mai phục. Người Sưu Man giơ trường kiếm muốn đâm tướng lĩnh, Khương Chiêu phản ứng cấp tốc, chém đứt trường kiếm.
Tề quân lập tức bắt đầu đề phòng, hô to:
"Có phục binh!!"
"Là người Sưu Man!!"
"Đề phòng đề phòng!"
Hết thảy binh lính lập tức rút kiếm. Người Sưu Man bị phát hiện, lập tức tất cả đều từ trong bụi cỏ lao ra.
Chung quanh rất nhiều người Sưu Man hướng về phía bọn họ xông lại.
Tề quân cùng người Sưu Man nhanh chóng giao chiến. Người Sưu Man vây đánh, tựa hồ đã sớm chuẩn bị.
Hơn nữa những binh sĩ kia tựa hồ muốn bắt giữ quốc quân Tề quốc, tất cả đều hướng về phía Khương Chiêu xông lại.
"Bảo hộ quốc quân!!"
"Bảo vệ quân thượng!"
"Viện quân Sưu Man đến rồi!! Là Quách quân!"
Tia nắng cuối cùng đã biến mất không còn tăm hơi, sắc trời tối dần. Tiếng Tề quân rống to, bên cạnh là tiếng giết. Quân Sưu Man và Quách quân hợp lại cùng nhau xong đến chỗ Tề quân.
Khương Chiêu dẫn dắt một đội quân, còn hai đội quân khác cũng không ở nơi này. Còn có đội quân Chu Phủ đánh về phía Quách quốc cắt đường lui của quân Sưu Man. Bởi vậy về số lượng bọ họ chẳng hề chiếm ưu thế, hơn nữa đột nhiên bị tập kích, khó tránh khỏi có chút hỗn loạn.
Người Sưu Man xông lại, cũng không vội vã giết người. Ánh mắt Khương Chiêu chuyển động, ngay lập tức liền minh bạch. Là hỏa dược. Bởi vì bọn họ mang theo hỏa dược, người Sưu Man vì hỏa dược mà đến.
Khương Chiêu lập tức lệnh người trông coi hỏa dược cẩn thận. Người Sưu Man không ngừng tiến tới, giống như là chọc vào sào huyệt. Tề quân bị ép lùi về sau, một mực thối lui lên núi.
Người Sưu Man đến muốn cướp hỏa dược. Khương Chiêu híp mắt, nói:
"Đem hỏa dược ra, nổ bọn họ."
Các binh sĩ lấy ra hỏa dược, sau đó nhen lửa, nhanh chóng thuận sườn núi ném xuống.
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ lớn, lập tức chính là tiếng kêu thảm thiết, vang vọng vị trí giữa sườn núi.
Người Sưu Man bị ăn hai viên hỏa dược, đã không dám tùy tiện tiến lên, đành phải canh giữ ở giữa sườn núi, bao quanh bốn phía, muốn vây chết bọn họ.
Sắc mặt Khương Chiêu không tốt, cho người đi kiểm kê người cùng đồ quân nhu. Rất nhanh đã có người tới bẩm báo:
"Quân thượng, quân ta không có thương vong, hỏa dược cũng không có thất lạc. Chỉ là... Chỉ là lương thảo bị chặn hai xe."
Bọn họ đồ quân nhu mang vốn cũng không nhiều. Dù sao muốn lên đường gọng gàng, tăng tốc độ cứu viện. Bây giờ bị đánh lén, lương thảo bị mất hai xe, đây không phải là số lượng nhỏ. Nhiều người bị vây trên đỉnh núi, còn là ngày đông, nếu như không có lương thảo đồ quân nhu, chính là lớn vấn đề.
Người Sưu Man bởi vì hỏa dược không dám tùy tiện đánh lên núi, vì vậy dùng biện pháp vây quanh, chờ bọn họ hết lương thực hết nước. Không chỉ như vậy, người Sưu Man còn có Quách quân tới trợ giúp.
Bây giờ Khương Chiêu cũng cảm thấy vui mừng, Quách quân đến đây nhiều như vậy bên trong tất nhiên cực kỳ ít. Chu Phủ lần này đi tất nhiên có thể thắng lợi hoàn toàn. Thời điểm đó thật khó có thể tưởng tượng sắc mặt người Quách quốc.
Tuy rằng bị vây quanh, bất quá Khương Chiêu cũng không có quá lo lắng. Dù sao đội ngũ của bọn họ giữ chân Quách quân tại đây. Cứ như vậy, Chu Phủ có thể đánh lén Quách quốc, một lần hành động thành công thảo phạt.
Đồng thời bọn họ cũng thu hút binh lực của người Sưu Man, đại ca Vô Khuy bên kia cũng dễ dàng hơn.
Chỉ là có một vấn đề. Đó chính là lương thảo. Lương thảo của bọn họ chống đỡ không được bao lâu.
Khương Chiêu hạ lệnh:
"Đóng trại ngay tại chỗ, luân phiên canh giữ. Nếu người Sưu Man bên dưới núi có dị động, không cần bẩm báo, lập tức cho ăn hỏa dược."
"Vâng, Quân thượng!"
Bị vây quanh ba ngày, lương thảo sắp hầu như không còn. Khương Chiêu đứng ở bên trong hành dinh, nhìn bóng tối xa xôi, còn có ánh lửa giữa sườn núi do người Sưu Man đốt lên.
Ánh mắt mù mịt nhìn một chốc, hắn lập tức cười lạnh một tiếng, chuẩn bị quay người vào lều. Tính ra Chu Phủ cũng nên đến Quách quốc. Quách quốc nhỏ yếu, binh lực điều động nhiều như vậy, cũng không chịu nổi quá hai ngày.
Khương Chiêu chậm rãi đi về lều. Ngồi ở chỗ ngồi, đem bội kiếm của mình xuống, nhẹ nhàng lau chùi.
Sắc trời tối đen, chung quanh chỉ còn dư lại âm thanh tuần tra cùng tiếng ngọn lửa tí tách. Không gian chìm vào yên tĩnh.
Khương Chiêu nhẹ nhàng lau chùi bội kiếm, trên mặt không có biểu tình gì.
Vào lúc này liền nghe tiếng động lạ, Khương Chiêu ngẩng đầu, nắm chặt bội kiếm, đứng thẳng người lên. Động tác phảng phất mãnh hổ sắp tấn công.
Bóng đen kia mới vừa lẻn vào lều, trường kiếm vung ra. Nhưng khi thấy rõ mặt, kiếm trong tay Khương Chiêu run lên, liền dừng lại.
Khương Chiêu nhanh chóng thu kiếm lại, vẻ mặt biến hóa, lập tức từ lạnh lùng biến thành kinh hỉ cùng kinh ngạc, nói:
"Đại ca!"
Trong lều ánh sáng ảm đạm chiếu lên gương mặt của người kia, thoạt nhìn có chút ôn nhu. Chính là Công tử Vô Khuy!
Công tử Vô Khuy nghe nói Khương Chiêu tự mình xuất chinh, gấp muốn chết. Hắn cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tin đi Lâm Truy thành, ngăn cản Khương Chiêu xuất chinh.
Nhưng Khương Chiêu vẫn xuất chinh, Công tử Vô Khuy càng sốt ruột. Không lâu sau đó, thám tử Công tử Vô Khuy phái đi về báo lại, nói là Quân thượng bị vây ở trên núi, người Sưu Man muốn bọn họ giao hỏa dược.
Công tử Vô Khuy lập tức sắp xếp người đi cứu viện, bản thân cũng không yên lòng, muốn tự thân xuất mã.
Khương Chiêu gặp được Công tử Vô Khuy, vừa mừng vừa sợ. Mà Công tử Vô Khuy nhìn thấy Khương Chiêu lông tóc không tổn hại, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cao hứng, rồi tức giận. Dù sao đã cấp báo cho hắn, thế nhưng Khương Chiêu vẫn làm theo ý mình.
Công tử Vô Khuy mới vừa muốn nói chuyện, Khương Chiêu đột nhiên đem bội kiếm ném ở một bên, lập tức bước qua ôm lấy Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy cảm giác bị ép đến ngực phát đau, thiếu chút bị ghìm tắt thở. Hơi thơi Khương Chiêu phun bên lỗ tai của hắn, lo lắng nói:
"Đại ca, ngươi không có chuyện gì chứ?"
Công tử Vô Khuy bất đắc dĩ nói:
"Câu nói này nên là ta nói, bị vây quanh ở trên núi rõ ràng là ngươi. Chiêu Nhi, ngươi có bị thương không?"
Khương Chiêu lắc lắc đầu, cười nói:
"Không có việc gì, cũng không có người nào thương vong, chỉ là tổn thất hai xe lương thảo."
Công tử Vô Khuy không yên lòng, muốn kiểm tra Khương Chiêu. Khương Chiêu rất phối hợp giang hai cánh tay, đứng tại chỗ, xoay một vòng cho Công tử Vô Khuy xem.
"Đại ca, ngươi sao lên núi? Chuyện này quá nguy hiểm."
Công tử Vô Khuy nói:
"Ta mang quân đến, chuẩn bị cùng đội ngũ của ngươi trong ứng ngoài hợp. Chiêu Nhi, nhanh đi thông báo các tướng sĩ chuẩn bị, một chốc dùng hỏa dược làm hiệu. Chúng ta trên dưới giáp công, đánh bọn họ trở tay không kịp!"
"Được. Toàn bộ nghe đại ca."
Công tử Vô Khuy thấy hắn cười, bỗng nghĩ tới ba năm trước. Thời điểm hắn rời Lâm Truy thành, Chiêu Nhi ngồi ở trên tường thành đánh đàn. Bây giờ Chiêu Nhi không có thay đổi gì nhiều, chỉ là trên cằm có râu. Cũng sẽ không cảm thấy lôi thôi, trái lại gia tăng vẻ thành thục của nam tử.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, biểu tình của Công tử Vô Khuy cũng biến thành lúc ẩn lúc hiện. Khương Chiêu nhẹ giọng nói:
"Đại ca, còn giận sao?"
Công tử Vô Khuy nghe hắn nói như vậy, liền cười nói:
"Tức cái gì?"
"Giận Chiêu Nhi không hiểu chuyện. Năm đó đại ca chủ động rời khỏi Lâm Truy thành, Chiêu Nhi không nhìn thấy đại ca khổ tâm, còn cáu kỉnh với đại ca."
Công tử Vô Khuy nghe hắn nói đến cái này, không khỏi giơ tay lên sờ sờ ngực, nơi đó có khối ngọc vỡ.
Công tử Vô Khuy nói:
"Chiêu Nhi mãi mãi là đệ đệ ngoan, vi huynh làm sao có khả năng giận ngươi. Nhanh đi chuẩn bị, lập tức phải giáp công người Sưu Man."
Khương Chiêu gật gật đầu, nói:
"Được."
Người Sưu Man không biết Công tử Vô Khuy mò lên núi, còn chuẩn bị đem Tề quân vây chết ở trên núi.
Khi người Sưu Man còn đắc ý, đột nhiên có binh lính Quách quốc tới truyền tin. Người kia dáng dấp vô cùng thê thảm, mặt đều là bụi đất, đầu đầy mồ hôi, tung người xuống ngựa, không đứng vững. Hắn té ngã, vội vã bò dậy nói:
"Không xong! Không xong! Tướng quân, người Tề quốc! Đại Tư Mã Tề quốc mang binh vào đô thành! Đã chiếm lĩnh Quách cung!"
"Cái gì!?"
Tướng quân Quách quốc còn chuẩn bị cùng người Sưu Man bắt quốc quân Tề quốc làm tù binh. Nào nghĩ tới chính mình bị người chiếm nhà rồi!
"Ầm!!!!"
Một tiếng nổ thật lớn, đất rung núi chuyển.
"Thanh âm gì!?"
"Hồi... bẩm tướng quân... Là hỏa dược thôi!"
"Hỏa dược?!"
Trên đỉnh núi đột nhiên ném xuống hỏa dược. Tiếng nổ rất lớn người Sưu Man cùng binh lính Quách quốc còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thình lình nghe âm thanh hô to.
"Giết!!!"
Trên đỉnh núi ánh lửa sáng rực, Tề quân hướng phía dưới đánh tới, miệng hô to, thanh thế rung trời.
Tướng quân Quách quốc sắc mặt kinh hoảng, miệng lại nói:
"Không cần phải sợ! Không nên kinh hoảng! Bọn họ không đủ người, chúng ta chỉ cần bảo vệ. Không..."
"Giết!"
Hắn còn chưa nói hết, thình lình nghe âm thanh từ bên dưới núi hướng trên núi. Phút chốc người Sưu Man Quách quân đều bối rối, cũng không đoái hoài tới Tề quân đánh xuống, vội vã đi xem. Ánh lửa ngút trời, binh lính từ bên dưới núi xông lên.
Mà lúc này, Tề quân cũng đã áp sát.
Hai đội quân trên dưới giáp công, người Sưu Man và Quách quân bị kẹp ở giữa, trước có sói sau có hổ, căn bản chạy không thoát.
"Không nên hoảng loạn!!"
"Không nên hốt hoảng!"
Tướng quân Sưu Man cùng tướng quân Quách quốc đều hô to. Trên dưới giáp công thế tới hung hăng, bọn họ ở chính giữa, các binh sĩ lập tức hoảng loạn, bắt đầu chạy trốn.
Tướng quân Sưu Man nhìn tình thế này, tức giận kêu to, bất quá bởi vì ngôn ngữ không thông, cũng không ai hiểu hắn.
Vừa lúc đó, bọn họ thấy được Khương Chiêu cùng Tề quân từ trên núi xuống, thoạt nhìn vô cùng uy phong lẫm lẫm. Đôi mắt tướng quân Sưu Man cơ hồ có thể phun ra lửa. Hắn tùy tiện nắm lấy một con ngựa, lập tức xoay người lên ngựa, giương cung bắn tên.
"Vèo!!!"
Trời rất tối, tuy rằng có đốt lửa thế nhưng thấy không rõ lắm. Khương Chiêu phản ứng rất nhanh, đột nhiên cúi xuống. Mũi tên trực tiếp bắn vào khoảng không.
Tướng quân Man tướng tức giận hét lớn một tiếng, liên tục bắn ba mũi tên, thế nhưng đều không có bắn trúng. Hắn ném cung, rút ra bội kiếm, gào thét vọt lên.
Tề quân lập tức nghênh đón, ngăn cản tướng quân Sưu Man phát điên. Công tử Vô Khuy liền vội vàng nói:
"Chiêu Nhi, đi mau!"
Trước mắt tình thế hỗn chiến, Khương Chiêu thân là quốc quân Tề quốc, không thể có nửa phần sai lầm. Công tử Vô Khuy nói hắn đi trước, chính mình xử lý phía sau. Thế nhưng Khương Chiêu không yên tâm. Dù sao tướng quân Sưu Man như kẻ điên.
Khương Chiêu vừa muốn nói mình không yên lòng. Kết quả vào lúc này một tướng sĩ Tề quốc ngã khỏi ngựa, tướng quân Sưu Man phóng ngựa đi giẫm.
Công tử Vô Khuy vừa thấy, vội vã giục:
"Đi mau!"
Hắn nói, lập tức thúc ngựa lao ra ngăn chặn tướng quân Sưu Man.
Tướng quân Sưu Man thấy người lao đến chặn sợ hết hồn. Nhìn thấy Khương Chiêu được bảo vệ nước chảy không lọt, tức giận càng kêu to.
Tướng quân Sưu Man trời sinh có quái lực. Công tử Vô Khuy từ nhỏ tập võ, võ nghệ cũng không tệ. Hơn nữa qua mấy lần chinh chiến, hắn cũng không có yếu đuối như vẻ ngoài.
Tướng quân Sưu Man không chiếm được lợi thế, mọi người thúc giục Khương Chiêu xuống núi. Nhưng Khương Chiêu không yên tâm để đại ca hắn ở lại đây.
"Vèo!!!"
Không biết tên bắn lén từ đâu, trúng chân ngựa Công tử Vô Khuy. Ngựa đột nhiên ngã trên mặt đất, Công tử Vô Khuy sợ hết hồn, ôm đầu thuận thế lăn khỏi chỗ.
Tướng quân Sưu Man vui mừng khôn xiết, vội vã nâng kiếm đâm xuống.
"Xì!!!"
Máu tươi bắn toé ra.
Khương Chiêu vẫn chưa đi xa, liền thấy tình cảnh này. Tướng quân Sưu Man vung kiếm chém vào người Công tử Vô Khuy.
Trong nháy mắt trong đầu nổ vang, cảm giác máu của chính mình đều xông lên đỉnh đầu, hắn đột nhiên quay đầu ngựa lại, vọt vào vòng chiến.
"Quân thượng!"
"Quân thượng!!"
"Toại Công bị thương!!"
"Nhanh cứu người!"
"Liều mạng cùng người Sưu Man, giết!!"
Âm thanh hô to đan xen, xông lên tận trời. Khương Chiêu nhanh chóng phóng ngựa đến, bội kiếm chém vào kiếm tướng quân Sưu Man.
"Keng!"
Tướng quân Sưu Man rống lớn một tiếng, trường kiếm bị chém vào tuột tay bay ra ngoài, đâm vào trên thân cây khô.
Động tác Khương Chiêu phi thường mãnh liệt. Đôi mắt đỏ đậm, mũi kiếm xoay một cái, trong nháy mắt cắt lỗ tai tướng quân Sưu Man.
"A!"
Âm thanh ngắn ngủi liền biến mất. Khương Chiêu nhanh chóng, đưa kiếm đến cổ tướng quân Sưu Man, mạnh mẽ đâm tới.
Tướng quân Sưu Man cũng không có la một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất, tắt thở.
Khương Chiêu tung người xuống ngựa, nhanh chóng hướng về phía Công tử Vô Khuy. HunhHn786
"Đại ca! Đại ca!!"
Công tử Vô Khuy chảy nhiều máu, bất quá cũng không có nguy hiểm, nói:
"Không sao, bị thương ngoài da. Chiêu Nhi, mau lên ngựa."
Khương Chiêu đỡ Công tử Vô Khuy đứng lên. Công tử Vô Khuy chảy máu rất nhiều không đứng lên nổi. Khương Chiêu trực tiếp ôm ngang lên. Công tử Vô Khuy kinh hãi, liền vội vàng nói:
"Chiêu Nhi, mau buông ta xuống."
Khương Chiêu căn bản không quản hắn nói gì, lập tức ôm người lên ngựa. Đem Công tử Vô Khuy đặt ở trước người mình, hắn lập tức quát lên:
"Một đội người theo Cô xuống núi, những người còn lại vây quét tặc tử Sưu Man cùng tặc tử Quách quốc, cần phải một lưới bắt hết!"
"Vâng! Quân thượng!"
Khương Chiêu nói xong, lập tức phóng ngựa vọt về phía chân núi. Các binh sĩ hộ tống Khương Chiêu cùng Công tử Vô Khuy nhanh chóng xuống núi.
Bên dưới núi có y quan đi theo, Khương Chiêu giục ngựa lao xuống, đem Công tử Vô Khuy ôm xuống ngựa. Công tử Vô Khuy bởi vì mất máu quá nhiều, dần dần không còn khí lực, tay cũng buông lỏng ra.
Khương Chiêu giật mình, hô to:
"Đại ca!! Đại ca!!"
Y quan nhanh chóng xông lại, thanh lý vết thương, sau đó cầm máu băng bó.
Quả nhiên chỉ là bị thương ngoài da, trên kiếm cũng không có độc.
Công tử Vô Khuy thân thể không có khỏe mạnh như Khương Chiêu, sắc mặt phi thường khó coi, cần tỉ mỉ điều dưỡng mới được.
Y quan nói Công tử Vô Khuy trước mắt đã không có nguy hiểm tính mạng. Khương Chiêu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang Công tử Vô Khuy về Toại cung.
Bọn họ tiến vào Toại cung trời đã sáng. Công tử Vô Khuy bởi vì mất máu ngủ suốt hai ngày. Khương Chiêu một bước không rời trông coi.
Ngày thứ hai, binh lính Chu Phủ đều đến. Chu Phủ cùng Thạch Tốc dẫn dắt Tề quân đánh vào đô thành Quách quốc, bắt quốc quân Quách quốc làm tù binh.
Đồng thời binh lính Sưu Man và Quách quân trên núi cũng bị bắt làm tù binh. Mối nguy Toại quốc đã thuận lợi giải trừ. Sưu Man lần thứ hai thất bại tại Toại quốc.
Khương Chiêu vội vã sắp xếp một chút sự tình Sưu Man cùng Quách quốc. Quách quốc luôn cầu hoà, muốn hội minh cùng Khương Chiêu. Thế nhưng bây giờ Công tử Vô Khuy bị thương thành như vậy, Khương Chiêu làm sao có khả năng cùng bọn họ hội minh?
Khương Chiêu cười lạnh, nói:
"Đi nói với Đại Tư Mã, nếu như quốc quân Quách quốc lấy cái chết tạ tội, Cô liền suy nghĩ một chút, cùng bọn họ hội minh."
Binh sĩ kia lập tức nói:
"Vâng, Quân thượng."
Khương Chiêu lo lắng đại ca hắn, vội vã lại trở về xem, kết quả Công tử Vô Khuy đã tỉnh rồi.
Khương Chiêu mau chóng tới, nói:
"Đại ca, ngươi đã tỉnh? Khát nước không, đói bụng chưa? Tỉnh khi nào, sao cũng không gọi Chiêu Nhi?"
Công tử Vô Khuy sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch, nói:
"Khi Chiêu Nhi nói lấy cái chết tạ tội."
Khương Chiêu vừa nghe, có một chút cứng ngắc, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Công tử Vô Khuy, thấp giọng nói:
"Đại ca, ngươi có cảm thấy Chiêu Nhi thay đổi hay không? Đã không phải là Chiêu Nhi năm đó... mang trong lòng thiện ý."
Công tử Vô Khuy nghe hắn nói như vậy, cười cười, nói:
"Chiêu Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi vĩnh viễn là Chiêu Nhi của đại ca, vì sao phải nói lời như vậy?"
Công tử Vô Khuy tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng vẫn nỗ lực duỗi lên tay nắm chặt tay Lữ Chiêu, giọng khàn khàn nói:
"Ba năm không gặp, nếu như nói Chiêu Nhi thay đổi, xác thực cũng thay đổi một chút."
Khương Chiêu vừa nghe, căng thẳng nói:
"Thay đổi cái gì?"
Công tử Vô Khuy cười cười, nhìn hắn sốt sắng như vậy, tựa hồ cảm thấy thú vị, nói:
"Chiêu Nhi của vi huynh càng thêm tuấn mỹ, càng có phong thái quốc quân."
Khương Chiêu nghe, thở ra một hơi.
Thì ra đại ca trêu đùa!
Khương Chiêu nói:
"Không quản Chiêu Nhi biến thành ra sao, Chiêu Nhi vẫn là đệ đệ của đại ca."
Công tử Vô Khuy gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy."
Công tử Vô Khuy mới tỉnh, còn chưa có tinh thần, rất nhanh lại ngủ thiếp đi, ngủ đúng một ngày mới hoàn toàn tỉnh lại.
Công tử Vô Khuy tỉnh lại, chẳng hề như lần trước khó chịu, cảm giác tốt hơn nhiều.
Hắn mở mắt theo bản sờ ngực của mình. Vốn nên có dây đeo ngọc bội lại trống rỗng. Hắn sợ đến run lên bần bật.
"Ôi!"
Khương Chiêu vẫn ở bên cạnh không có rời đi. Bởi vì canh giữ ba ngày, thực sự mệt mỏi, hắn thiếp đi một chút. Nghe Công tử Vô Khuy kêu, Khương Chiêu liền tỉnh lại.
Khương Chiêu còn tưởng rằng Công tử Vô Khuy không thoải mái, lập tức nói:
"Đại ca! Làm sao vậy? Vết thương đau? Hay là nóng lên?"
Hắn nói, nhanh sờ trán Công tử Vô Khuy. Y quan nói phải tránh Công tử Vô Khuy bị cảm lạnh. Công tử Vô Khuy mất máu quá nhiều, ốm vặt cũng có thể muốn mạng hắn, bởi vậy tuyệt đối không thể nóng sốt. Khương Chiêu vẫn luôn trông coi ở bên cạnh, tự mình đắp chăn, lau mồ hôi, chính là vì không cho Công tử Vô Khuy bị cảm lạnh.
Công tử Vô Khuy lắc lắc đầu. Cổ họng khô khốc, hắn lại sốt ruột nắm lấy tay Khương Chiêu, nói:
"Ngọc bội... Ngọc của ta đeo trên cổ... Không thấy."
Khương Chiêu vừa nghe sửng sốt, lập tức nhịn không được bật cười. Hắn mở ngăn kéo nhỏ đem ngọc ra.
Ngọc bội sứt mẻ còn có vết máu. Đó là máu của Công tử Vô Khuy.
Khương Chiêu đem ngọc ra đặt ở trong tay Công tử Vô Khuy, nói:
"Đại ca, ở đây này."
Công tử Vô Khuy sờ ngọc bội, có loại cảm giác mất mà có lại được. Khương Chiêu thấy hắn như vậy ôn nhu nói:
"Đại ca, Chiêu Nhi giúp ngươi đeo?"
Công tử Vô Khuy gật gật đầu, nói:
"Được."
Động tác Khương Chiêu cũng rất cẩn thận ôn nhu, đem ngọc đeo vào cho Công tử Vô Khuy, lập tức cười nói:
"Lần trước là Chiêu Nhi lỗ mãng, làm ngọc bể. Chờ đại ca khỏi bệnh rồi Chiêu Nhi lại tự tay khắc cho đại ca một cái khác, được chứ?"
Công tử Vô Khuy duỗi tay sờ ngọc, cười cười, nói:
"Cái này đủ rồi."
Khương Chiêu không nói gì, chỉ là duỗi tay sờ trán Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy khẽ cười, có chút cảm thán nói:
"Chiêu Nhi biết không, may mắn lớn nhất của đại ca chính là có đệ đệ Chiêu Nhi."
Khương Chiêu cười cười, nói:
"Vâng, đại ca, cái này cũng là... Chuyện may mắn lớn nhất của Chiêu Nhi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...