Vô Củ


Ngô Củ không thể ở lại thêm.

Tề Hầu luôn bảo đảm, tuyệt đối không có việc gì, ngày mai quay xong, kết thúc công việc liền trực tiếp về nhà.

Ngô Củ lúc này mới yên tâm, mang theo Tử Văn về trung tâm thành phố.
Tử Văn trước đây sống rất khổ, cơm cũng không có ăn, Ngô Củ cũng không thể để Tử Văn khổ như vậy nữa, bởi vậy định đem Tử Văn về nhà.
Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đã trở về, Ngô Củ ở thêm một ngày, cũng chuẩn bị mang theo Tử Văn trở về.
Tề Hầu tranh thủ đưa hai người đến cửa, lên xe.

Ngô Củ lái xe, Tử Văn ngồi ở ghế phó lái nhoài ra cửa sổ phất tay chào Tề Hầu, dáng dấp kia quá đáng yêu.
Ngô Củ cùng Tử Văn trở về trung tâm thành phố, trực tiếp đi mua quần áo cho Tử Văn, sau đó mới về nhà.

Bởi vì thời gian không còn sớm, Ngô Củ tùy tiện nấu mì nước, hai người ăn.

Ngô Củ để Tử Văn xem ti vi, đưa điện thoại di động của chính mình cho Tử Văn chơi.
Ngô Củ nấu ăn có chút nóng, liền đi tắm, TV không có gì hay, Tử Văn cũng không xem phim hoạt hình.

Dù sao nhìn nhỏ, thế nhưng đã mười tám tuổi, hơn nữa độc lập, có thể nói Tử Văn cảm thấy chính mình cũng không còn trẻ con.
Hắn chơi mấy game đơn giản trong điện thoại di động giết thời gian.

Thế nhưng chưa tiếp xúc qua thiết bị điện tử, Tử Văn cũng gặp khó.

Khi Tử Văn muốn từ bỏ chơi điện thoại di động, đột nhiên thấy có cái phần mềm nhìn rất quen mắt.
Đây không phải là phần mềm Lữ Bạch cùng hắn chơi phát sóng trực tiếp sao?
Tử Văn nhận ra cái này, vì vậy liền tiện tay mở tài khoản nickname "Hùng Vương".

Tử Văn chỉ chơi một lần, còn là Tề Hầu bên cạnh hắn, bởi vậy Tử Văn cũng không biết còn có tài khoản trò chuyện.
Đây là một tài khoản bóng ma, chỉ theo dõi một người là "Lữ Tiểu Bạch", không ghi bất cứ câu trò chuyện nào, nhật ký xem cũng chỉ là Lữ Tiểu Bạch.
Tử Văn mở ra, vừa vặn có nhắc nhở "Lữ Tiểu Bạch" phát sóng trực tiếp, Tử Văn liền vào xem, quả nhiên thấy được Tề Hầu.
Tề Hầu đang ăn cơm tối, mới vừa có cảnh diễn, bởi vậy giờ cơm tối tương đối trễ.

Vẫn là phát sóng trực tiếp ăn cơm hộp, thế nhưng mọi người xem không chán.
Tử Văn nhìn trên màn ảnh nhiều bình luận trôi qua rất nhanh.

Chớp chớp mắt to, hắn cũng ấn một biểu tượng bông hoa.
Người qua đường Giáp:
"Ôi chao! Cái ID khôi hài nha! Hùng Vương!!"
Người qua đường Ất:
"Ha ha ha năm nay cái ID quái gì cũng có, còn chưa từng thấy Hùng Vương!"
Người qua đường Bính:
"Ha ha ha là Hùng Vương trong môn phái Thiên Sách Phủ sao.

Hùng Vương hay nha, tôi là Hổ Vương đây!"
Người qua đường Đinh:
"Lầu trên cáu bẩn rồi! Ha ha ha muồn làm tôi cười chết mà!"
Người qua đường Mậu:
"Hùng Vương này là tài khoản bóng ma!"
Tử Văn nhìn không hiểu, chậm chạp đánh vài chữ.
Hùng Vương:
"Cái gì là tài khoản bóng ma?"
Những người hâm mộ đột nhiên nhìn thấy một ID thú vị.

ID Hùng Vương giống như không có kiến thức gì, vì vậy mọi người liền bắt đầu đùa giỡn với Hùng Vương.
Tề Hầu đang ăn cơm, nhìn thấy mọi người đang trêu chọc Hùng Vương, liền nói:
"Các người đừng bắt nạt người ta."
Những người hâm mộ lập tức biểu thị mình không có bắt nạt người khác.

Kết quả bọn họ còn chưa có biểu thị xong.
Hùng Vương gửi bình luận:
"Không có bắt nạt, chỉ là tôi không hiểu, mọi người giải thích cho tôi."
Hùng Vương đánh chữ giải thích xong, lại đánh một câu khác.
Hùng Vương:
"Bạch đại ca không ăn hành tây, Ngô đại ca thấy được nhất định sẽ mắng anh."
Người qua đường A:
"...!Tình huống gì thế này!?"
Người qua đường B:
"Cơn giận này có điểm vi diệu!!"
Người qua đường C:
"Là người quen sao?"
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Tử Văn?"
Người qua đường Giáp:
"Gào gào!! Thì ra tiểu khả ái đăng ký tài khoản bóng ma theo dõi ông xã!!"
Người qua đường Ất:
"Ha ha ha bóng ma là bé đáng yêu! Có phải là yêu nhau thật hay không.

Nói đi, có đúng là người yêu hay không!"
Người qua đường Bính:
"Tôi mới vừa phát hiện tài khoản này mới đăng ký nửa tháng, hơn nữa chỉ xem ông xã phát sóng trực tiếp, chưa từng theo dõi người khác, tuyệt đối là chân ái!"
Người qua đường Đinh:
"Các người lại muốn dỡ bỏ CP của tôi, đều tránh ra hết đi! Tôi kiên quyết không rời đảng Nhị ca!"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Ồ, cậu đăng ký tài khoản này?"
Bởi vì màn hình bình luận chạy quá nhanh, cho nên Tử Văn thấy không rõ lắm, cũng có xem không hiểu.

HunhHn786 Thế nhưng Tề Hầu nói chuyện hắn có thể nghe rõ ràng.
Hùng Vương:
"Không phải tài khoản của tôi."
Hùng Vương:
"Là Ngô đại ca cho tôi mượn điện thoại di động chơi."
Tề Hầu đang cắn đùi gà, thiếu chút rơi mất, kinh ngạc nói:
"Nhị ca?"
Người qua đường A:
"Tử Văn!! Ha ha ha ha lượng thông tin có hơi lớn!!"
Người qua đường B:
"Tiểu khả ái thật không muốn đi làm paparazi à!! Bí mật lớn động trời!"
Người qua đường C:
"Ha ha ha ha thì ra Nhị ca tạo tài khoản bóng ma, còn hơn nửa tháng! Chỉ xem ông xã phát sóng trực tiếp!!"
Người qua đường D:
"Ha ha ha đây mới là chân ái! Tôi tin tưởng chân tình rồi!"
Tề Hầu cười híp mắt tiếp tục gặm đùi gà.

Khó trách lần trước Tề Hầu gặp chuyện, còn lần xuất hiện hổ, Nhị ca đều đến nhanh chóng.

Thì ra Nhị ca luôn luôn xem hắn phát sóng trực tiếp.
Tề Hầu vui vẻ vô cùng có thể ăn năm hộp cơm.

Hắn cầm đùi gà lớn, cười híp mắt nói:
"Ừ, xem ra Nhị ca đối với tôi là chân tình."
Người qua đường Giáp:
"Ha ha ha ông xã đắc chí rồi!"
Người qua đường Ất:
"Ông xã rất quyến rũ!"
Người qua đường Bính:
"Tôi là chân gà kia!!"
Người qua đường Đinh:
"Ha ha ha lẽ nào trọng điểm không phải si hán Nhị ca rớt ngựa sao?!"
Người qua đường Mậu:
"Ha ha ha Tử Văn làm rất khá!"
Ngô Củ đang tắm, liền hắt xì hơi một cái, cũng không biết tại sao, căn bản không biết bị Tử Văn bán đứng, còn tưởng rằng là chính mình bị cảm.
Ngô Củ tắm xong, tóc tai ướt nhẹp không lau, liền đi ra.

Nhìn thấy Tử Văn ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, Ngô Củ nghĩ thầm Tử Văn rất ngoan a.

Nào có biết Tử Văn nhìn thấy Ngô Củ, lập tức nhảy dựng lên chạy tới, cũng không mang dép đi trong nhà.

Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Tử Văn, đi dép."
Tử Văn chạy tới, ngước mặt, đưa lên điện thoại di động trong tay cho Ngô Củ, nói:
"Bạch đại ca tìm anh."
Ngô Củ thấy kỳ quái.
Tề Hầu tìm mình? Lẽ nào bọn họ gọi điện thoại, hoặc là gởi nhắn tin?
Ngô Củ cúi đầu nhìn, nhất thời thành tượng nứt.
Mẹ ơi, phát sóng trực tiếp, tài khoản tham gia Hùng Vương!
Người qua đường A:
"Ha ha ha!! Nhị ca ơi Nhị ca!"
Người qua đường B:
"Hú hú hú! Nhị ca Nhị ca!"
Người qua đường C:
"Nhị ca Nhị ca đừng thẹn thùng! Anh đã rớt ngựa rồi!!"
Người qua đường D:
"Mau ra đây! Chúng tôi phát hiện anh rồi!!"
Người qua đường E:
"Ha ha ha Nhị ca si tình!"
Người qua đường F:
"Không nghĩ tới Nhị ca si tình như thế.

Ha ha ha ha, cuộc sống này của tôi đã viên mãn!"
Trên màn hình phát sóng trực tiếp rất nhiều bình luận, Ngô Củ thiếu chút đem điện thoại di động ném.

Tề Hầu còn gặm đùi gà lớn, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, tắm rồi à?"
Ngô Củ bổng nổi tiếng trên mạng.
Hay lắm, bị Tử Văn bán đứng, Tử Văn trực tiếp đem bí mật Hùng Vương phơi bày!
Hùng Vương:
"Ngô đại ca tắm xong rồi, tôi đem điện thoại di động cho anh ấy!"
Ngô Củ nhìn Tử Văn cần cù chăm chỉ báo lại, liền muốn tự tử, đương nhiên là xấu hổ mà chết.

Một bóng ma lại bị phát hiện, hơn nữa một đống người gọi si tình, Ngô Củ nghĩ thầm.
Đây chính là si tình, các người chưa từng thấy si tình à!"
Ngô Củ nghĩ, yên lặng đem điện thoại di động trực tiếp tắt đi, sau đó nói với Tử Văn.
"Tử Văn, nhanh đi tắm, ngủ sớm dậy sớm."
Tử Văn ngoan ngoãn gật gật đầu, liền chạy đi tắm.

Ngô Củ đem điện thoại di động ném trên ghế sa lon.

Cần phải tỉnh táo một chốc, Ngô Củ đi phòng tắm nói cho Tử Văn đồ vật dùng như thế nào.
Tử Văn chưa bao giờ ngâm mình trong bồn tắm, không biết dùng bồn tắm như thế nào.

Ngô Củ xả đầy bồn nước, cho thêm sữa tắm tạo bọt.

Tử Văn cởi quần áo thân thể trắng mịn như sủi cảo luộc rất đáng yêu.


Sau khi bồn đầy bọt xà phòng, Tử Văn ngồi vào vậy thì càng đáng yêu.

Tóc dài ướt quét qua quét lại dính bọt xà phòng.
Tử Văn tuy rằng vẫn luôn sống rất khổ, không có tuổi thơ, cũng có chút trầm mặc ít nói, thế nhưng kỳ thực hắn vẫn là trẻ con.

Chính bởi vì không có tuổi thơ, khi ngồi trong bồn tắm đầy bọt Tử Văn bắt đầu chơi tạo hình thù, còn đem bọt vứt lên thổi thổi.
Ngô Củ thấy hắn chơi vui vẻ, cười nói:
"Chơi xong tắm sạch sẽ đi ra, tuyệt đối đừng ngâm mình quá lâu, biết chưa?"
Tử Văn rất ngoan ngoãn gật đầu, nói:
"Biết rồi."
Ngô Củ đi ra, thu dọn phòng cho Tử Văn.

Tuy rằng nhà không lớn, thế nhưng vẫn có phòng cho khách đồ vật cũng đều đầy đủ, chỉ là đã lâu không dùng.
Ngô Củ dọn xong phòng ngủ, trở lại phòng khách, Tử Văn đã tắm xong.

Thân thể trắng trẻo bao bọc bởi áo tắm lớn, dáng dấp kia quả thực là tiểu thiên sứ.

Ngô Củ chỉ phòng cho Tử Văn, xem có cần thêm cái gì.

Kết quả chuông điện thoại di động đang vang lên.
Ngô Củ lấy xem sợ hết hồn.

Điện thoại di động hiển thị đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tề Hầu gọi tới.
Ngô Củ nhanh chóng nhận, Tề Hầu nói:
"Ô, Nhị ca."
Ngô Củ nói:
"Sao gọi nhiều như thế?"
Tề Hầu nói:
"Tôi còn tưởng rằng Nhị ca bị lộ tẩy là người si tình, cho nên thẹn quá hóa giận, không tiếp điện thoại tôi đó."
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nhìn trời lườm một cái.

Tề Hầu cũng không nhìn thấy.

Ngô Củ nói:
"Tôi muốn đi ngủ!"
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Sớm như vậy?"
Ngô Củ nói:
"Bởi vì tôi không cần tăng ca diễn đêm."
Tề Hầu phút chốc liền bị Ngô Củ đâm một đao, đâm vào tim đau muốn chết, thiếu chút khóc ở trường quay.
Tề Hầu nói:
"Ngày mai tôi trở về, thứ sáu ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta đi hẹn hò nha?"
"Hẹn hò? Tử Văn cũng ở đây, vừa vặn dẫn Tử Văn đi cắt tóc, còn cần mua một ít quần áo và đồ dùng, thứ sáu đi mua."
Cuộc hẹn hò của Tề Hầu bị bóp giết từ trong trứng nước, oan ức nói:
"Nhị ca, thật sự là si tình? Sao tôi không cảm giác được?"
"Cậu mới si tình.

Tôi chỉ có tiện tay đăng ký một cái tài khoản mà thôi."
Tề Hầu cười nói:
"Đúng đúng đúng, tiện tay đăng ký một cái tài khoản, chỉ xem tôi phát sóng trực tiếp."
Ngô Củ:
"..."
Tề Hầu lập tức đi quay đêm, Ngô Củ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình da mặt bị đốt rụi.
Ngày hôm sau Ngô Củ đi làm, không yên lòng Tử Văn ở nhà một mình, liền dẫn hắn cùng đi đi làm.

Tử Văn rất ngoan ngoãn, vẫn luôn ngồi ở trong văn phòng Ngô Củ.
Ngô Củ mang tới máy vi tính dự bị, Tử Văn liền ngồi chơi máy vi tính.
Ngô Củ bận xong chậm rãi xoay người, hỏi.
"Tử Văn, chơi gì vậy?"
Đương nhiên chỉ là tùy tiện hỏi một chút, kết quả Tử Văn cười nói:
"Xem Lữ đại ca phát sóng trực tiếp."
Ngô Củ:
"..."
Tử Văn không phải là fan não tàn hâm mộ Lữ Tiểu Bạch chứ?
Ngô Củ đến gần xem thử, quả nhiên Tề Hầu đang phát sóng trực tiếp.

Mỗi ngày buổi trưa hắn đều sẽ phát sóng trực tiếp ăn cơm hộp.

Những người hâm mộ xem mấy trăm lần cũng không chán, hơn nữa còn bàn luận món ăn mỗi ngày.

Tử Văn cũng đăng ký một tài khoản tên Tử Văn, vừa xuất hiện liền bị vây đuổi chặn đường.
Tề Hầu luôn luôn nói chuyện với Tử Văn, Nhị ca đang làm gì, Nhị ca uống nước, nói Nhị ca đứng lên hoạt động một chút, vân vân...!phải nói là ôn nhu săn sóc.

Hết thảy fan rít gào không thôi, hô to phát kẹo rồi!
Tan tầm, Ngô Củ liền lái xe mang theo Tử Văn về nhà.

Tề Hầu đã trở về, va li còn để đó, hắn nằm trên sô pha ôm gối Hầu ca.

Gối ôm Hầu ca bởi vì quá lớn không bỏ vào valy được.

Tử Văn nhìn thấy gối ôm này rất yêu thích.
Tề Hầu cười nói:
"Thật sự có kiến thức!"
Hắn nói, liền lôi kéo Tử Văn đi xem ti vi, đem phim hoạt hình Hầu ca yêu thích nhất giới thiệu cho Tử Văn.

Cả hai người xem hoạt hình say sưa ngon lành.
Ngô Củ choáng váng với hai người kia.

Một lớn một nhỏ thật không khác nhau, xem say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Mình có nên chụp ảnh hai người kia xem phim hoạt hình tung lên mạng.

Bất quá nghĩ lại, cũng chỉ có nhận được câu "ông xã đáng yêu!" vân vân...
Thứ sáu tới chủ nhật Tề Hầu được nghỉ, không cần đi làm.

Hắn vốn muốn cùng Ngô Củ đi hẹn hò, thế nhưng hiện tại thêm Tử Văn.

Hai người cũng không có cách nào hẹn hò, không thể làm gì khác hơn là gia đình đi dạo.
Ngô Củ dự định thứ sáu đi trung tâm thương mại một chuyến.

Tử Văn phải mua quần áo, cắt tóc, sau đó thuận tiện mua đồ dùng hàng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn.

Sau đó về nhà làm món ngon, cũng coi như là khao thưởng Tề Hầu.

Tề Hầu gần đây bôn ba, Ngô Củ sợ hắn mệt mỏi.

Chủ nhật lại đi ra ngoài chơi cũng không muộn.
Tề Hầu vừa nghe ăn ngon, lập tức đồng ý, hai mắt sáng như sao, nói:
"Món lẩu! Món lẩu! Nhị ca, chúng ta ăn lẩu đi!"
Ngô Củ quay đầu hỏi Tử Văn.
"Tử Văn muốn ăn cái gì? Muốn ăn lẩu? Nếu như không muốn ăn lẩu, chúng ta cũng đừng làm."
Tề Hầu vừa nghe, oan ức vô cùng, đáng thương lôi tay áo Ngô Củ, nói:
"Nhị ca không yêu tôi sao?"
Ngô Củ ngoái đầu nhìn hắn, nở nụ cười thâm trầm, nói:
"Yêu!"
Tề Hầu càng là ủy khuất, nói:
"Bắt nạt người ta.

Muốn khóc."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Đây là kỹ năng diễn xuất học ở đoàn phim sao? Quả thực xuất thần nhập hóa, nổi da gà!
Tử Văn vẫn đơn thuần, không có cay như Tề Hầu lão Khương.

Nhìn thấy Tề Hầu oan ức, hắn liền vội vàng nói:
"Ăn lẩu, tôi ăn! Bạch đại ca đừng thương tâm!"
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ nhìn thấy Tử Văn thành khẩn, dáng dấp kia thật đáng yêu, thật giống thiên sứ, hận không thể ôm chặt lấy dùng sức cưng nựng.
Tề Hầu giả vờ giả vịt nói:
"Vẫn là Tử Văn tốt."
Ba người sáng sớm đùa giỡn một chút, rốt cục ra ngoài.

Đầu tiên đi ăn sáng, tiếp theo đi cắt tóc cho Tử Văn, sau đó đi trung tâm thương mại mua sắm.
Ngô Củ cố ý dẫn Tề Hầu cùng Tử Văn đi quán ăn nhỏ.

Tiểu khu gần khu nhà Ngô Củ có quán ăn tuy rằng nhỏ, nhưng sạch sẽ vệ sinh, tay nghề đầu bếp cũng tốt, cho nên luôn luôn rất đông khách.
Tề Hầu bởi vì bây giờ nổi tiếng rồi, cho nên đội mũ mang kính râm, chỉ sợ bị người phát hiện có rối loạn.

Ngô Củ cũng là vì cái này, mới không dám dẫn bọn họ đi quán lớn ăn sáng.
Sau khi đi vào, Ngô Củ gọi bánh quẩy sữa đậu nành.

Tử Văn gọi bánh mì và sữa bò thêm đường.

Tề Hầu...! không đề cập tới cũng được, gọi quá nhiều.

Ban đầu bọn họ ngồi bàn bốn chỗ, sau đó bị ép dời đến bàn dành cho sáu người, cũng bởi vì Tề Hầu gọi quá nhiều món.
Một bàn tràn đầy món ăn, Ngô Củ bởi vì đã tập mãi thành quen, cho nên căn bản không thấy kỳ quái, cúi đầu ăn phần của mình.

Tử Văn đói bụng, đang tuổi lớn, trước đây không ăn đầy đủ.

Kỳ thực Tử Văn lượng ăn không nhỏ một chút nào, hiện tại càng muốn đền bù, mỗi lần ăn cũng không ít.

Ngô Củ thấy hắn nhỏ nhắn thì càng muốn cho hắn ăn nhiều hơn.
Ngô Củ đang ăn kết quả vừa ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy Tử Văn ngược đãi bánh mì.

Tử Văn cầm bánh nhúng vào sữa bò, dùng sức ấn ấn.

Bánh trở nên mềm nhũng cơ hồ muốn rơi mất.

Sau đó gắp bánh ra, hắn nghiêng đầu cắn một cái.

Tử Văn ăn say sưa ngon lành ăn.

Bánh mì hút đầy sữa bò, cắn liền chảy sữa ra.

Sữa bò thuận khóe miệng chảy xuống, thiếu chút trượt vào áo.
Ngô Củ nhanh chóng giúp Tử Văn lau miệng.


Tử Văn nở nụ cười ngọt ngào với Ngô Củ, tựa hồ biểu đạt cảm tạ, không còn xa cách.

Trái tim Ngô Củ như tan ra, nhất thời cảm thấy ngược đãi bánh mì đã không coi vào đâu.
Tề Hầu kinh ngạc nhìn Tử Văn ăn, nói:
"Ăn ngon vậy sao?"
Tử Văn dùng sức gật đầu, trong miệng còn đầy bánh, nói:
"Rất ngon!"
Tề Hầu lập tức cũng học theo bộ dạng Tử Văn, đem bánh mì bỏ vào sữa bò dùng sức ấn ấn, bánh hút no sữa lấy ra ăn.

Bánh mì bên trong đầy sữa cắn xuống tràn đầy hạnh phúc.

Bánh mì có chút mặn, sữa bò ngọt ngào, phối hợp ăn thật ngon.
Vì vậy hai người một lớn một nhỏ liền bắt đầu ngược đãi bánh mì.

Ngô Củ muốn đỡ trán.
Khi hai người kia ăn say sưa, thình lình nghe tiếng thét.
"A a a a!"
Tiếng thét chói tai, không biết còn tưởng rằng trong món ăn có con gián.
Một người phụ nữ chỉ vào Tử Văn, kinh ngạc nói:
"Ôi trời! Có phải là Tử Văn!?"
Tử Văn không biết sao có người nhận ra mình?
Tề Hầu vừa nghe tiếng thét, lập tức kéo mũ xuống thấp.
Người phụ nữ kia lập tức liền phát hiện Tề Hầu giấu đầu hở đuôi, rít gào lên:
"A a a a a a a a ông xã!!!!"
Ăn một bữa cơm cũng không thể yên ổn! Bởi vì Tử Văn cùng Tề Hầu phát sóng trực tiếp cùng nhau một lần, cho nên đã thành tiểu minh tinh.

Sau này cũng phải đeo kính râm đội mũ mới được!
Ba người từ quán ăn nhỏ chen đi ra đầu đầy mồ hôi.

Nhìn đồng hồ, bọn họ đi cửa hiệu cắt tóc cho Tử Văn.
Cửa hiệu cắt tóc thứ sáu có nhiều người, phải đợi một chốc.

Tử Văn tóc có chút dài, Ngô Củ muốn cắt một kiểu ngắn phù hợp với giới trẻ.

Tử Văn không yêu cầu gì, liền ngoan ngoãn ngồi để thợ cắt tóc xử lý.
Trước đó tóc mái rất dài, đều là buộc lại.

Hiện tại tóc mái cắt đi một ít, lộ ra đôi mắt và lông mày, đường nét cũng rõ ràng.

Trải qua mấy ngày bồi dưỡng, Tử Văn đã có chút thịt, gò má cũng bầu bỉnh.

Ngũ quan lộ ra quả thực cực kỳ đáng yêu.

Kiểu tóc ngắn làn da trắng cùng khuôn mặt nhỏ của Tử Văn quả thực khiến mấy cô gái trẻ ước ao chết.
Cắt tóc xong, Ngô Củ liền dự định dẫn Tử Văn đi mua quần áo, cả ngày hôm nay còn rất phong phú.
Tử Văn không có quần áo, cũng không biết chọn.

Ngô Củ chọn cho hắn đi thử, hắn liền đi thử quần áo, chỉ là mỗi lần thử quần áo đi ra đều có chút ngại ngùng.
Tử Văn đang mặc quần áo Ngô Củ.

Tuy rằng Ngô Củ thấp hơn Tề Hầu rất nhiều, nhưng vẫn cao hơn Tử Văn cao rất nhiều, bởi vậy quần áo không vừa vặn.

Tử Văn đổi áo ngắn tay có mũ, chất vải áo và mũ khác nhau, nhìn như mặc hai lớp, phía dưới là một quần sort quá đầu gối một chút, chân đi giày thể thao trắng.

Trang phục này vừa thoải mái vừa thể hiện sự năng động tươi trẻ, còn có điểm đáng yêu, rất dễ nhìn.
Ngô Củ cảm giác mình thẩm mỹ cực kỳ tốt, rất nhanh liền mua một đống quần áo, còn mua kính râm cùng mũ cho Tử Văn, như vậy liền sẽ không bị vây xem.
Khi Ngô Củ đi tính tiền, vừa quay đầu lại đã không thấy Tử Văn cùng Tề Hầu.

Ngô Củ lo quýnh lên, dù sao hai người kia đều mất tích.

Ngô Củ nhanh chóng nhìn bốn phía tìm kiếm.

Kết quả phát hiện một lớn một nhỏ đều đội mũ mang kính râm ngồi xổm ở trước cửa khu vui chơi dành cho trẻ em.
Trung tâm thương mại luôn có khu vui chơi dành cho trẻ em.

Người lớn đi shopping có thể gởi trẻ em ở nơi này, có người chuyên môn chăm sóc có trò chơi.

Thì ra bên trong có đứa bé trai ôm một Hầu ca nhồi bông, bởi vậy hai người kia liền ngồi xổm ở cửa xem.
Tề Hầu còn nói:
"Hình thức đó tôi không có, trở về lên mạng tìm một chút xem nơi nào có bán."
Tử Văn ở bên cạnh nghiêm túc gật gật đầu.
Ngô Củ đem hai "tiểu tử thúi" trở về.

Tử Văn chủ động mang túi quần áo của chính mình, ba người liền dự định đi siêu thị.

Ngày hôm nay trọng điểm mua nguyên liệu món lẩu.
Ngô Củ để Tử Văn đẩy xe.

Tử Văn lần đầu tiên vào siêu thị.

Trước đây hắn không dám vào, dù sao hắn chỉ nhặt rác trên người rất bẩn, mọi nhìn thấy đều mắng hắn.
Tử Văn nghiêm túc đẩy xe, mở to hai mắt nhìn các kệ hàng.

Thật nhiều thật nhiều đồ, giống xem không hết, lúc xem bên trái lúc nhìn bên phải, còn hướng mặt lên trên, đầu muốn biến thành trống bỏi rồi!
Ngô Củ mua rau cùng thịt trước, sau đó đi ngang qua khu đồ ăn vặt.

Tề Hầu lúc thường rất thích ăn đồ ăn vặt, Ngô Củ thấy Tử Văn vẻ mặt hiếu kỳ nhìn đồ ăn vặt, biết Tử Văn trước đây rất khổ, khẳng định chưa ăn, liền lôi kéo Tử Văn, nói:
"Đến đây, chúng ta đi mua đồ ăn vặt ăn."
Tử Văn không biết đồ ăn vặt, kỳ thực đã nghe qua, thế nhưng cụ thể hình dáng gì, hắn chưa từng thấy, bởi vì quá xa xỉ.
Tề Hầu ngược lại là quen cửa quen nẻo, cầm lên túi khoai tây lát ném vào trong xe, nói:
"Cái này ăn ngon, tôi thích nhất vị sữa chua.

Còn có cái này, a ngày hôm nay vị mới cũng có, cái này...!cái này..."
Tử Văn xem trợn tròn mắt.

Động tác của Tề Hầu rất nhanh, đặc biệt có hiệu suất.

Xe hàng đã xếp tràn đầy đồ ăn vặt, rau thịt Ngô Củ vừa mua bị đè lên, xe có ngọn.
Tử Văn kinh ngạc nhìn, cũng không biết ăn cái gì, có chút ngại ngùng nói:
"Tôi chưa từng ăn, liền mua món Bạch đại ca thích đi."
Tử Văn thực sự hiểu ý, Tề Hầu đương nhiên nguyện ý mua thứ mình thích.

Ngô Củ muốn Tử Văn chọn món yêu thích mua mấy bao.
Tử Văn vẫn luôn tìm tới tìm lui, cảm giác xem không tới.

Hắn thích ăn đồ ngọt, bởi vậy liền tìm những thứ thoạt nhìn rất ngọt ngào.
Tử Văn đi tới kệ hàng sô cô la phía trước, lập tức ngửi thấy được một mùi thơm ngọt.

Khi ở chỗ đoàn phim, Tử Văn đã ăn qua sô cô la, liền muốn một bao sô cô la.

Chỉ là Tử Văn cũng chưa từng thấy nhiều chủng loại, bị hoa mắt cũng không nhìn ra loại nào ăn ngon.
"Chọn cái này đi, cái này ăn ngon nha."
Đột nhiên bên cạnh có người nói chuyện.

Tử Văn còn chăm chú chọn lựa, người bên cạnh liền đem hộp trên chỗ cao lấy xuống, đưa cho Tử Văn.
Tử Văn ngẩng đầu nhìn thấy là Bạch Lương.
Bạch Lương rất thản nhiên, không đeo kính râm, cũng không đội mũ mang khẩu trang.

Hắn mặc đồ thể thao màu trắng, cầm một cái giỏ, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt, dĩ nhiên cũng là đến mua đồ ăn vặt.
Tử Văn cao 1 mét 6, mà Bạch Lương cũng tầm cùng Tề Hầu, chính là trên dưới 1 mét 85.

Hai người chênh lệch 25 centimet, đứng cạnh nhau cho một loại cảm giác thú vị.
Tử Văn với không tới chỗ cao kia, Bạch Lương cầm một hộp đưa cho hắn.

Loại này có vẻ đắt tiền, bao bì hình trái tim, rõ ràng là loại mua tặng bạn gái.
Bạch Lương hơi khom người xuống, đem hộp đưa cho Tử Văn.

Tử Văn cầm hộp nhìn một chút, là loại đồ ngọt Tử Văn yêu thích, còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Tử Văn thích mùi này.

Đây là sô cô la thập cẩm, có hình trái dâu tây, quả nhiên Tử Văn hài lòng.
Tử Văn nhìn một chút, ngửa đầu nói:
"Cảm ơn."
Bạch Lương mỉm cười, nói:
"Đừng khách khí."
Ngô Củ có chút đề phòng nhìn Bạch Lương.
Thực sự là trùng hợp, Bạch Lương cũng ở gần đây, không thì sao tới siêu thị này.

Trước đó Bạch Lương nói muốn theo đuổi Tử Văn, bởi vậy gặp lại Bạch Lương, Ngô Củ có chút đề phòng.

Tử Văn nhà mình dễ thương như vậy, đơn thuần như vậy, Bạch Lương vừa nhìn đã biết từng trải, ngàn vạn lần không thể để cho Tử Văn chịu thiệt.
Ba người đi siêu thị, Bạch Lương luôn rất tiện đường.

Bọn họ đi khu đồ ăn chín, Bạch Lương cũng đến khu đồ ăn chín, đi tới khu đồ uống, cũng thấy Bach Lưng mua đồ uống.

Cuối cùng bọn họ đi mua đồ dùng hàng ngày, kết quả Bạch Lương cũng tới mua vật dụng hàng ngày.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Mình đây gọi si tình? Bạch Lương gọi là gì đây!
Thời điểm tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn thấy bọn họ mua hộp sô cô la kia, liền từ bên cạnh lấy ra một cành hoa hồng bỏ vào trong túi đựng hàng.

Thì ra hôm nay nhãn hàng sô cô la này có chương trình mua sô cô la sẽ tặng hoa hồng.
Tử Văn trước đây cũng chưa từng được tặng hoa hồng, nhất thời cảm thấy rất thú vị, cầm ở trong tay thưởng thức.

Mí mắt Ngô Củ giật giật, liếc nhìn Bạch Lương, cảm giác Bạch Lương sớm đã có âm mưu.

Hắn biết sô cô la này tặng hoa hồng, bởi vậy mới giới thiệu cho Tử Văn.
Tử Văn mua rất nhiều đồ ăn vặt, đặc biệt vui vẻ, chủ động cầm túi hàng.

Tề Hầu cầm hai túi, Tử Văn cầm một túi, vừa vặn Ngô Củ không cần phải mang gì.
Bạch Lương cũng tính tiền xong đi ra, trong tay cũng cầm một cành hoa hồng.

Nhìn thấy Tử Văn, hắn cười híp mắt đem hoa hồng cắm vào túi Tử Văn đang cầm, nói:
"Tặng cậu."

Tử Văn không biết tặng hoa hồng đại biểu cái gì, chỉ thấy yêu thích hoa màu sắc rất đẹp, liền nói:
"Cảm ơn."
Bạch Lương cười híp mắt nói:
"Không khách khí, tiểu khả ái."
Tử Văn hoàn toàn không biết mình bị trêu chọc.

Bởi vì khi phát sóng trực tiếp có nhiều người gọi hắn như vậy, Tử Văn đã quen không có cảm giác gì.
Ngô Củ âm thầm mài răng.

Tử Văn nhà mình tuy rằng mười tám tuổi, nhưng nhìn rất nhỏ.

Chủ yếu nhất là Ngô Củ vẫn xem Tử Văn như em bé sáu tuổi.

Tử Văn đã từng là con nuôi Ngô Củ, Ngô Củ đương nhiên phải bảo vệ con nhà mình, vì nhìn thấy Bạch Lương giống như công tử nhà giàu trăng hoa, còn là loại sói rất tùy tiện.
Bạch Lương lái xe tới, cười tủm tỉm nói:
"Muốn tôi đưa các người về không? Các người đồ vật rất nhiều."
Ngô Củ lập tức từ chối.

Bạch Lương cũng không có dây dưa, nói:
"Vậy gặp lại sau?"
Hắn nói liền lái xe đi, Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm.

Tề Hầu là đói bụng muốn chết, nói:
"Nhị ca Nhị ca, chúng ta mau đi về, đói bụng chết rồi."
Sau khi trở về nhà chuẩn bị một chút là có thể bắt đầu ăn món lẩu.

Tề Hầu đã nhớ món lẩu rất lâu.
Bởi vì không biết Tử Văn có thể ăn được cay hay không, Ngô Củ không thả ớt nước dùng.

Ngô Củ lấy ra nước dùng gà mua ở siêu thị, cho thêm ít gia vị.

Cũng không phải nước cốt gà hầm, bất quá Tề Hầu cùng Tử Văn không nếm ra có phải là nguyên vị hay không.
Ngô Củ rửa nguyên liệu, cắt ra.

Tề Hầu cùng Tử Văn bày bếp và nồi lên bàn.

Sau đó Tề Hầu liền đem điện thoại di động để trên giá, chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp ăn lẩu.
Tề Hầu vừa lên sóng, người hâm mộ lập tức chen chúc vào.

Đầu tiên không thấy Tề Hầu, trái lại nhìn thấy trên bàn bày nồi lẩu.
Người qua đường A:
"Ăn lẩu!! Ngày hôm nay ăn lẩu!"
Người qua đường B:
"Hay lắm, tôi dự định ra ngoài ăn lẩu!"
Người qua đường C:
"Hắc hắc hắc quá may mắn, tôi đang ăn lẩu!"
Người qua đường D:
"Ăn cùng món lẩu với ông xã! Lầu trên phải nắm giữ may mắn!"
Người qua đường E:
"Ôi! Tử Văn! Chào tiểu khả ái!"
Tử Văn bưng thịt dê lại, đặt lên bàn.

Vừa lúc nhìn vào màn hình, Tử Văn nhìn thấy rất nhiều người chào hỏi, cũng rất vui vẻ nói:
"Chào mọi người."
Người qua đường Giáp:
"Ồ ồ ồ dễ thương quá!!!"
Người qua đường Ất:
"Moa moa moa thật đáng yêu!"
Người qua đường Bính:
"Híc híc híc muốn nựng quá.

Nhanh cho dì nựng một chút!"
Người qua đường Đinh:
"Ôi, Tử Văn cắt tóc rồi! Tóc ngắn cũng thật đáng yêu nha!"
Người qua đường Mậu:
"So với lúc trước càng xinh hơn phải không!"
Người qua đường Kỷ:
"Ha ha ha áo có mũ thật đẹp đó! Các người có phát hiện hay không! Quá phạm quy, bé trai đáng yêu như thế còn mặc hoodie! Đáng yêu như thế sao mấy bà dì chúng tôi chịu nổi!"
Người qua đường Canh:
Tử Văn, Tử Văn, nói cho dì biết con mấy tuổi, mười bốn tuổi sao?"
Người qua đường Tân:
"Tôi đoán mười lăm tuổi! Không thể lớn hơn nữa!"
Tử Văn nhìn màn ảnh, nghiêng đầu, nói:
"Tôi mười tám tuổi."
Hắn nói xong, trên màn ảnh an tĩnh một lúc.

Tử Văn còn tưởng rằng mất kết nối, đưa tay đụng vào điện thoại di động một cái.

Sân khấu vắng lặng một chốc, lúc sau mới có người bắt đầu hồi phục.

Một người hồi phục, lập tức ngợp trời hồi phục.
Người qua đường A:
"A a a a mười tám tuổi rồi!!"
Người qua đường B:
"Vui vẻ lan truyền rộng khắp! Tổ CP không áp lực!!"
Người qua đường C:
"Ha ha ha ha."
Người qua đường D:
"Thật đáng yêu! Mười tám tuổi mà rất nhỏ nha! Mặt Tử Văn cũng nhỏ!"
Người qua đường E:
"Vạn vạn lần không nghĩ tới bé con mười tám tuổi.

Như tôi đây thời điểm mười tám tuổi, mẹ tôi nói nhìn tôi giống hai mươi tám!!"
Người qua đường F:
"Ha ha ha lầu trên, mẹ ruột giám định xong xuôi!"
Người qua đường G:
"Ha ha ha hai mươi tám! Muốn làm tôi cười chết.

Tôi cho lầu trên của lầu trên biết, tôi ngoại trừ có thuyền chèo còn có thẻ tín dụng quá hạn nữa đó!"
Người qua đường H:
"Thẻ tín dụng quá hạn lầu trên giữ lại đi đừng làm tôi sợ.

Tôi nhát lắm đó!
Tử Văn nhìn bọn họ tán gẫu, kỳ quái chớp mắt một cái, không xác định nói:
"Thuyền chèo là cái gì?"
Người qua đường Giáp:
Ha ha ha thật đáng yêu!!"
Người qua đường Ất:
"Vừa nhìn đã biết Tử Văn chính là bé ngoan!"
Người qua đường Bính:
"Chúng ta không thể dạy hỏng Tử Văn, nhất định không nói cho bé!"
Người qua đường Đinh:
"Các người xác định không phải đang bắt nạt Tử Văn chứ? Một chốc ông xã tới đánh các người nha!"
Người qua đường Mậu:
"Đánh là thương, mắng là yêu."
Người qua đường Kỷ:
"Mẹ ơi!! Lầu trên run M dọa chết người!!!"
Ngô Củ làm xong, vừa ra tới liền thấy Tề Hầu cùng Tử Văn chơi phát sóng trực tiếp, không thể làm gì khác hơn là dựa vào tường đi qua để tránh khỏi bị lọt vào khung hình.
Người qua đường A:
"Hú hú hú hú tôi thấy Nhị ca rồi!!"
Người qua đường B:
"Có phải là Nhị ca vừa mới dựa vào tường chuồn qua! Tôi thấy rồi!!"
Người qua đường C:
"Tôi cũng nhìn thấy người.

Nhị ca đừng chạy!!"
Người qua đường D:
"Ha ha dựa vào tường đi, Nhị ca cũng quá đáng yêu nha!"
Người qua đường E:
"Nhị ca đáng yêu ơi, mau tới lộ cái mặt! Tôi muốn xem mặt Nhị ca đó!"
Người qua đường F:
"Ồ ồ ồ tay Nhị ca tay đẹp, chân cũng đẹp!"
Tề Hầu lúc này cười híp mắt bổ sung.
"Người cũng đẹp."
Hắn vừa nói, những người hâm mộ càng là ong vỡ tổ.

Kết quả mọi người liền thấy một nắm rau bay thẳng lên đầu Tề Hầu.
Tề Hầu đem rau xuống, cười nói:
"Đính chính một chút, Nhị ca nói, đó là đẹp trai khí chất ngời ngời."
Người qua đường Giáp:
"Ha ha ha Nhị ca ngạo kiều!!"
Người qua đường Ất:
"Ném rau, Nhị ca thật đáng yêu!"
Người qua đường Bính:
"Nhị ca đẹp như tranh!!"
Người qua đường Đinh:
"Ha ha ha Nhị ca khí chất ngời ngời!!"
Người qua đường Mậu:
"Nhị ca đáng yêu như thế, tôi muốn lén lút ôm đi!"
Người qua đường Kỷ:
"Lầu trên quên mất ông xã chúng ta xuất thân võ thuật?!
Người qua đường Canh:
"Ha ha ha...!ai ôm đi tự tìm đường chết!"
Mọi người cười vui vẻ, nồi lẩu cũng bắt đầu sôi.

Ngô Củ vì không muốn bị thấy mặt ngồi đối diện Tề Hầu cùng Tử Văn, ngồi phía sau màn hình điện thợi tuyệt đối an toàn.
Ngô Củ chuẩn bị nguyên liệu ăn lẩu đặc biệt sung túc, có nhiều loại thịt: thịt dê, thịt bò, thịt heo, gan, thận, thịt bê non, mề gà, lòng vịt, bao tử, tủy xương, cá viên,...!xếp một bàn lớn.

Còn có món đi kèm, ngoại trừ rau cải, còn có đậu hũ, sợi tàu hũ ky, măng, huyết vịt, nấm, khoai môn...!đầy đủ mọi thứ.
Cũng may bàn ăn nhà Ngô Củ có thể xếp lại có thể mở rộng ra mới đủ chỗ để.
Nồi lẩu bốc khói nóng, trong phòng còn mở máy điều hòa, quả thực chính là ăn sảng khoái.

Mùa hè chuyện hạnh phúc nhất khả năng chính là mở máy điều hòa ăn lẩu hoặc là thịt nướng.

Ăn thịt cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra.
Trước đây những người hâm mộ chỉ chú ý cách Tề Hầu ăn.

Tề Hầu ăn vô cùng thô bạo, rất thèm khát, thế nhưng cũng không khó coi.

Đặc biệt là sau khi ăn xong, hắn tao nhã lau miệng, loại cảm giác đó thực sự như quý tộc quá hoàn mỹ.
Hiện tại thêm Tử Văn.

Tử Văn đang tuổi lớn, lúc ăn cơm cũng là ăn như hùm như sói, giống hổ con.

Đặc biệt là Tử Văn mỗi lần cắn miếng nhỏ, thời điểm ăn luôn cắn cắn cực kỳ đáng yêu.

Khi trong miệng thịt nhiều, hắn chu môi, cũng không có tạo dáng, thế nhưng làm người xem yêu chết được.
Người qua đường A:
"Ái chà chà!! Tử Văn ăn cũng thật đáng yêu!!"
Người qua đường B:
"Nhìn mà tôi đói bụng!!"
Người qua đường C:
"Tôi đang ăn lẩu ha ha ha!"
Người qua đường D:
"Ông xã ăn thật cuống hút! Tử Văn ăn thật đáng yêu! Đều muốn ôm đi làm sao bây giờ?"
Người qua đường E:
"Gào gào, muốn xem Nhị ca ăn.

Nhị ca ăn là bộ dạng gì nha?"
Người qua đường F:
"Nhất định đẹp như tranh!"
Người qua đường G:
"Đúng đúng đúng, Nhị ca đẹp như tranh!"
Tề Hầu nhìn thấy mọi người gửi bình luận, đem thịt dê khỏi nước lẩu bỏ vào miệng, cười híp mắt nói:
"Nhị ca đang ăn mà..."
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói cái này, tuy rằng không nhìn thấy màn hình, thế nhưng biết bọn họ khẳng định trêu chọc mình.

Liền nghe Tề Hầu thần bí nói:
"Nhị ca ăn sẽ cho người nhìn cảm thấy rất đói bụng."
Tề Hầu nói thực sự quá thâm sâu, thế nhưng những người hâm mộ một giây liền hiểu.

Người qua đường Giáp:
"A a a a a a a a a a a!"
Người qua đường Ât:
"Nháy mắt đã hiểu!!!!"
Bạch Lương:
"Tử Văn đáng yêu!"
Người qua đường Bính:
"Ăn ăn ăn! Nhào tới ăn Nhị ca sẽ không đói bụng!"
Người qua đường Đinh:
"Ăn no căng bụng!!"
Người qua đường Mậu:
"Liền phát kẹo!!! Liền phát kẹo!! Răng tôi đau!"
Người qua đường Kỷ:
"Một nắm thức ăn cho chó, tôi ăn trước kính sau!"
Người qua đường Canh:
"Ông xã thật đáng ghét, gào gào! Luôn nói câu nói kỳ kỳ quái quái như thế, tiêm máu gà cho chúng tôi sung!!"
Mọi người đang thảo luận câu nói của Tề Hầu, kết quả đột nhiên có người rất kích động.
Người qua đường A:
"A a a a a a a a a các người thấy chưa?"
Người qua đường B:
"Thấy cái gì?"
Người qua đường A:
"Vừa nãy có người bình luận!"
Người qua đường C:
"Chúng ta không phải đều đang bình luận sao?"
Người qua đường A:
"A a a a a a a a không phải chúng ta a a a a, là Đại Bạch!"
Người qua đường D:
"Bạch Lương!!!!"
Người qua đường E:
"Ở nơi nào!?"
Người qua đường A:
"Xem lại xem lại phía trên!!"
Người qua đường F:
"Không muốn, kéo không tới!"
Phút chốc khu bình luận an tĩnh.

Tử Văn hết sức tò mò, cũng lướt lên xem, quả nhiên liền thấy.

Ẩn trong đám người chỉ có một câu.
Bạch Lương:
"Tử Văn đáng yêu!"
Ảnh đại diện chính là hình của Bạch Lương, cũng là tài khoản vừa đăng ký không lâu, chỉ có bình luận Tử Văn.
Người qua đường G:
"A a a a a a Đại Bạch!!!"
Người qua đường H:
"Có phải là Đại Bạch! Không phải là giả chứ!?"
Người qua đường I:
"Gào gào Đại Bạch là tới theo đuổi Tử Văn!!!"
Người qua đường J:
"Lại một si hán đăng đàn!"
Mọi người cuồng lướt liền thấy Bạch Lương bình luận.
Bạch Lương:
"Cảm ơn mọi người để ý.

Bất quá hôm nay là Lữ Bạch cùng Tử Văn phát sóng trực tiếp nha.

Tôi là người hâm mộ Tử Văn."
Mặc dù Bạch Lương nói như vậy, thế nhưng vẫn cứ phát bình luận.

Phút chốc Tề Hầu phát sóng trực tiếp thành chỗ Bạch Lương cùng Tử Văn hẹn hò.
Bạch Lương:
"Tử Văn, ăn sô cô la chưa?"
Tử Văn không cảm thấy cái gì, vừa ăn thịt vừa nói:
"Còn chưa có, một chốc ăn cơm xong sẽ ăn."
Bạch Lương:
"Ăn thật ngon nha.

Vị dâu tây cậu nhất định sẽ thích, bên trong còn có rượu Rum.

Rượu ngọt cẩn thận say ngất ngây nha.

Đừng ăn quá nhiều nhân rượu."
Tử Văn gật gật đầu, ôm bát ăn, nói:
"Ừ, biết rồi."
Bạch Lương:
"Hoa hồng tôi tặng không có ném vào thùng rác chứ?"
Tử Văn ngẩng đầu nhìn một cái.

Phòng hắn không có lọ hoa.

Ngô đại ca nói loại cành hồng không có dịch dinh dưỡng nhiều nhất chỉ mấy ngày là héo.

Bởi vậy Tử Văn liền trực tiếp cắm hai cành hồng vào thùng rác mini hình gà vàng.

Ngô Củ có tính ưa sạch sẽ, thùng rác cũng rất sạch sẽ, đặc biệt là thùng rác đặt trên bàn.
Tử Văn ngẩng đầu nhìn.

Hai cành hoa hồng được cắm vào thùng rác mi ni hình gà vàng lúc trước Tề Hầu dùng bỏ vỏ quả hạch, cũng rất thuận tiện.

Mà bởi vì bị đoán trúng, Tử Văn có chút chột dạ.

Dù sao cũng là người khác tặng, cần phải trân trọng mới phải.
Tử Văn liếc mắt nhìn, nhanh chóng thả chén đũa, liền chạy đi.

Mọi người trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, không biết Tử Văn đi nơi nào.
Ngô Củ cùng Tề Hầu liền thấy Tử Văn lấy hai cành hoa hồng khỏi thùng rác gà vàng, sau đó chạy vào phòng tắm.

Có tiếng nước chảy, tiếng nước dừng Tử Văn liền chạy ra ngoài.
Tử Văn ôm cái cốc để xúc miệng, hai cành hoa hồng cắm ở trong cốc để xúc miệng.

Sau khi thả cốc trên bàn, hắn liền chạy về ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn màn hình nói:
"Không có, không cắm ở trong thùng rác."
Ngô Củ muốn đỡ trán, bởi vì Tử Văn năng lực nói dối thực sự là quá thấp rồi.

Không chỉ như vậy, Tử Văn còn đem cành hoa hồng cắm trong thùng rác ra cắm vào cốc để xúc miệng.

Tuy rằng thùng rác không bẩn, thế nhưng Ngô Củ muốn nổi giận.
Người qua đường K:
"Ha ha ha ha ha Tử Văn thật đáng yêu!!"
Người qua đường L:
"Ha ha ha ha một tiểu khả ái không quen nói dối!!"
Người qua đường M:
"Hoa hồng vừa nãy nhất định cắm ở trong thùng rác.

Tôi dám cá cược đó! Tôi cá một quả dưa chuột lớn!!"
Người qua đường N:
"Cùng một củ cà rốt!"
Người qua đường M:
"Lẽ nào các người không cảm thấy trọng điểm là lượng thông tin quá lớn!!"
Người qua đường O:
"Tặng hoa gì!!!"
Người qua đường P:
"Đại Bạch rốt cục muốn yêu sao? Tôi còn tưởng rằng không thèm gả cho ai rồi đó!"
Bạch Lương:
"Cảm ơn mọi người, tôi xác thực muốn theo đuổi Tử Văn, bất quá hiện nay chưa thành công."
Phút chốc lại vắng ngắt, phỏng chừng tất cả mọi người bị Bạch Lương ngay thẳng dọa.

Tử Văn vừa nãy đang nhúng thịt vào nồi lẩu bởi vậy không nhìn thấy bình luận.

Hắn cũng không xem lại.
Ruột vịt cùng bao tử loạn tung tùng phèo trong nồi, hắn cho đũa vào nồi quơ quơ lấy ra chấm vào đĩa dầu vừng.

Bởi vì Tử Văn không thể ăn quá cay, nước lèo không có ớt, trong dầu vừng có cho vào ít sa tế cùng tỏi giã.

Cho một đũa thức ăn vào miệng vừa nóng vừa cay.

Bao tử giòn giòn nhai sảng khoái, ruột vịt cũng là giòn mà ngon, quả thực tuyệt.
Có chút cay miệng, còn nóng, Tử Văn hít hà, còn chu môi thổi thổi đến mấy lần, quả thực làm người xem yêu chết đi.
Tử Văn căn bản không nhìn thấy tuyên ngôn của Bạch Lương, những người hâm mộ lại nổ tung.
Người qua đường Q:
"Ôi!!! Mãn nguyện!!"
Người qua đường R:
"Ông trời!!! CP sắp thành!!"
Người qua đường S:
"Rốt cục không phải tôi yêu YY chính mình à!?!?"
Người qua đường T:
"Hu hu hu Đại Bạch phải gả ra ngoài, muốn khóc, hu hu hu."
Người qua đường U:
"Hoan hô, Đại Bạch muốn yêu, chúc mừng nha!!"
Người qua đường V:
"Rất xứng! Xứng đôi!!"
Người qua đường X:
"Tôi muốn mỗi ngày ăn gấp đôi thức ăn cho chó?!"
Người qua đường Y:
"A a a a chuyện này quả thật là Double Kill!!"
Ngô Củ không biết xảy ra chuyện đại sự kinh thiên động địa.

Tề Hầu ăn một miếng thịt bê non, ung dung nói:
"Ồ? Lẽ nào trọng điểm không phải...!theo đuổi không thành công?"
Bạch Lương:
"Hiểu ý một chút."
Tử Văn vẻ mặt ngoài cuộc, mê man ăn nấm và măng.

Bên trong măng có chút nước nóng, hắn hít hà.
Bạch Lương:
"Tử Văn ngoan, ăn từ từ, bị nóng tôi sẽ đau lòng nha."
Bạch Lương muốn theo đuổi Tử Văn phút chốc liền thành đề tài nóng sốt, phải nói sốt sùng sục.

Bởi vì Tử Văn không có Weibo, dĩ nhiên tất cả đều chạy đến Weibo Lữ Bạch ghi lại lời nhắn, đa số là chúc mừng.

Weibo Lữ Bạch thiếu chút nổ tung.
Sau sự kiện món lẩu, Ngô Củ dự định chủ nhật mang Tử Văn ra ngoài chơi.

Đi nơi nào là cái vấn đề, cuối cùng suy nghĩ Tử Văn yêu thích động vật, trực tiếp đi vườn thú.
Trẻ con đều từng đi vườn thú, bởi vậy Ngô Củ dự định dẫn Tử Văn đi một chuyến.

Bên cạnh vườn thú có quán cà phê chủ đề cực kỳ đáng yêu.

Tề Hầu đã tìm hiểu về tiệm cà phê kia rất lâu, nghe đâu bên trong có bán cơm phô mai hải sản ăn cực kỳ ngon.
Vì vậy ba người vui vẻ quyết định sáng sớm chủ nhật liền đi vườn thú chơi.
Bởi vì Weibo của Tề Hầu bị tấn công muốn nổ tung, nên đăng ký cho Tử Văn một cái Weibo, cũng không có ảnh đại diện giống như Weibo bóng ma để Tử Văn dùng.
Tử Văn trước đây cũng chưa sử dụng qua Weibo, trước đây không ai chơi cùng, không ai quan tâm.

Bây giờ có chỗ trao đổi, Tử Văn tấy nhiên cảm thấy thích thú.
Tử Văn suy nghĩ một chút xem mình đăng cái gì trước tiên.

Vì vậy Tử Văn cũng không có đổi ảnh đại diện, trực tiếp ghi một câu.
Tử Văn:
"Ngày mai tôi đi vườn thú."
Chỉ có đơn giản sáu chữ.

Bởi vì Tử Văn mở Weibo không ai biết, hơn nữa cái Weibo này cũng như một Weibo bóng ma bình thường, cho nên người hâm mộ và paparazi không có chú ý, còn tưởng rằng là có người mới gia nhập.
Bất quá rất nhanh Tử Văn liền nghênh đón người theo dõi thứ nhất.

HunhHn786
Bạch Lương.
Khi đó Tử Văn đã bò lên giường, ngoan ngoãn chuẩn bị ngủ, căn bản không nhìn thấy chính mình có người hâm mộ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui