Vô Củ


Ngô Củ nhanh chóng cho người chuẩn bị truy xe.

Ngô Củ, Tề Hầu lên xe trước, Tào Tôn Túc cùng Hoàng Phủ Cáo Ngao theo sau.
Hoàng Phủ Cáo Ngao đem vị trí cụ thể nói cho người đánh xe ngựa.

Công tử Bạch cùng Ngô Đao tiếp tục đi thăm dò chuyện ăn bớt nguyên vật liệu xây dựng trường học.

Yển Cưu cùng Khuất Trọng theo đội ngũ đi vùng ngoại thành.
Mọi người ngồi xe.

Vốn không xa, mà bởi vì lầy lội xe đi không nhanh.

Nào có biết buổi sáng có mặt trời, nhưng mà khí trời thất thường, đi tới nửa đường bỗng nhiên liền mưa.

Sắc trời âm trầm, mưa to như trút nước xuống nóc xe.
Tào Tôn Túc vén mành nhìn ra phía ngoài.

Nước mưa bắn vào trên mặt của hắn, lông mi dài ướt hết nhìn càng đáng yêu.
Tề Hầu sợ hắn bị bệnh.

Hơn nữa xốc mành xe gió lạnh luồn vào, cũng sợ Ngô Củ không tốt, Tề Hầu liền vội vàng nói:
"Mau thả mành xuống."
Tào Tôn Túc chăm chú nhìn bên ngoài.

Hắn đã năm năm chưa đi ra ngoài, bị giam trong phòng chứa củi.

Khi đó mới mười tuổi, bây giờ đã sắp mười sáu tuổi.

Tào Tôn Túc thật tò mò bên ngoài rốt cuộc đã biến đổi ra sao.
Mà đập vào tầm mắt của hắn là nước mưa xối xả, bầu trời âm trầm phảng phất như một thú hoang há miệng rộng.

Còn có tiếng dân chạy nạn không ngừng kêu la tránh né mưa, núp vào lều rách nát run lẩy bẩy.
Hoàng Phủ Cáo Ngao ngồi nhích lại đem mành thả xuống.

Tào Tôn Túc ngẩng đầu lên nhìn.

Tào Tôn Túc vóc người vốn gầy nhỏ ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Cáo Ngao thân hình cao lớn cảm giác càng nhỏ hơn.
Hoàng Phủ Cáo Ngao thấy hắn nhìn chằm chằm, ho khan một tiếng, nói:
"Năm năm không gặp, Cáo Ngao suýt nữa không nhận ra Tào thiếu gia."
Tào Tôn Túc mở to mắt, khóe miệng nhếch lên, cười như một tiểu thiên sứ, nói:
"Hoàng Phủ sư phó vẫn giống như trước, không có thay đổi.

Tôn Túc liếc mắt một cái liền nhận ra sư phó."
Hắn nói, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Hoàng Phủ Cáo Ngao.

Hoàng Phủ Cáo Ngao cúi đầu nhìn, vội vã đem ống tay áo rút trở về, có chút không dám đụng vào Tào Tôn Túc.

Cũng không phải bởi vì sợ ác quỷ bám thân gì đó, chỉ là sợ trên người mình không sạch sẽ, khả năng gây nên bệnh cho Tào Tôn Túc.

Dù sao Hoàng Phủ Cáo Ngao mấy ngày nay ở cùng dân chạy nạn, điều kiện phi thường kém.
Tào Tôn Túc không có để ý cái này, lại đưa tay kéo tay Hoàng Phủ Cáo Ngao, mười phần mong đợi nói:
"Sư phó, ngài khi nào có thể dạy Tôn Túc? Tôn Túc đã không cần mỗi ngày ở trong phòng chứa củi.

Tôn Túc muốn học cùng sư phó."
Tào Tôn Túc ánh mắt sáng lập loè, bên trong tất cả đều là đơn thuần cùng ước ao.

Điều này làm cho Hoàng Phủ Cáo Ngao áp lực có hơi lớn, càng không nỡ nói từ chối.
Vào lúc này, liền nghe phía ngoài Yển Cưu nói:
"Vương thượng, phía trước đi không được."
Vùng ngoại ô bị nước lũ phá hoại rất nhiều, có rất nhiều thân cây nằm trên đường đi, truy xe tiến lên không được.

Yển Cưu báo cáo, Hoàng Phủ Cáo Ngao vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, nói:
"Từ nơi này đi lên trước không xa là đến."
Ngô Củ nói:
"Vậy xuống xe thôi."
Tề Hầu vội vã ngăn cản.
"Nhị ca, ngươi và Tào Tôn Túc thân thể không tốt, đều lưu lại trong xe thôi.

Bên ngoài trời mưa, Cô thay ngươi đi xem."
Ngô Củ có chút không yên lòng, dù sao cũng muốn tận mắt nhìn thấy.

Thế nhưng bên ngoài xác thực mưa lớn, Ngô Củ lại sợ ngã bệnh cấp Tề hầu cản trở, bởi vậy vô cùng làm khó dễ.
Vừa lúc đó, thình lình nghe binh lính hô:
"Phía trước có người.

Đề phòng! Bảo vệ Vương thượng!"
Cùng lúc đó liền nghe âm thanh di chuyển nhanh chóng ập tới.

Từ trong bụi cây lầy lội đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng đen.

Bóng đen vô cùng thấp bé, chạy trốn rất nhanh, không biết còn tưởng rằng là thú hoang.
Tề Hầu là người đầu tiên hô lên.
"Trẻ con?"
Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức nói:
"Là những đứa trẻ kia!"
Những đứa trẻ thấy có người, có chút sợ sệt.

Bất quá sau đó thấy được Hoàng Phủ Cáo Ngao, lập tức tất cả đều chạy tới.

Lớp học thu nhận trẻ từ tám tuổi trở lên, những đứa trẻ này tuổi tác không lớn, lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi.

Tất cả đều chạy tới, lo lắng nói:
"Sư phó! Sư phó...!Nhà bị sập, bị nước mưa làm sụp!"
Bọn nhỏ vừa nói như thế, sắc mặt Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức âm trầm, nhanh chóng từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Tào Tôn Túc thấy hắn nhảy xuống xe ngựa, vội vã cũng muốn đi theo, còn hô nhỏ:
"Sư phó."
Ngô Củ tay mắt lanh lẹ một phát bắt được, không cho hắn xuống xe, nói:
"Ngươi ngồi ở chỗ này trông coi đám trẻ."
Tào Tôn Túc nghe đến chính mình cũng có nhiệm vụ, lúc này có chút ngây người.

Ngô Củ nhảy xuống xe ngựa, Tề Hầu cũng cùng nhảy xuống.
Bên ngoài mưa to, vừa ra tới lập tức bị tưới ướt.

Ngô Củ vẫy tay nói:
"Lưu lại một đội binh lính tiếp ứng, còn lại theo Quả nhân đi cứu người!"
Yển Cưu lập tức đem một đội binh mã lưu lại bảo vệ Tào Tôn Túc cùng những đứa trẻ kia, toàn bộ đều đi theo Ngô Củ.
Đường không dễ đi, Tề Hầu đỡ Ngô Củ, cũng không lâu lắm, liền nghe thấy tiếng động lớn.
"Rầm rầm ào ào!!!"
Hình như là cái gì sụp đổ, mọi người nhìn thấy mà giật mình.
Hoàng Phủ Cáo Ngao vội vàng đem vạt áo vén lên, nhét vào thắt lưng, nhanh chóng hướng vào bên trong.
Thì ra phía trước có một dinh thự, bất quá bởi vì nước lũ, gia đình này đã dời đi.

Dinh thự bị sập, thế nhưng còn ở được một nửa.
Lớp học bị hủy, nhà bọn nhỏ cũng gặp nạn, rất nhiều đứa nhỏ không nhà để về.

Hoàng Phủ Cáo Ngao không đành lòng để những đứa trẻ lưu lạc, liền tập trung lại tìm chỗ trú ngụ, liền chọn trúng tòa nhà này.
Thế nhưng không nghĩ tới liên tục mưa to tòa nhà cũng sụp xuống hết.
Mọi người nhanh chóng hướng về phía đó liền thấy một mảnh tàn tích.

Có mấy đứa nhỏ bị thương từ trong nhà khóc lóc chạy ra.
Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức chạy đến đón.

Hắn ôm lấy đứa trẻ bị thương nặng nhất, đè miệng vết thương, nói:
"Thế nào? Còn có người ở bên trong không?"
Những đứa trẻ khóc thở không ra hơi, nhìn Hoàng Phủ Cáo Ngao có chút yên tâm.

Đứa trẻ được Hoàng Phủ Cáo Ngao ôm oa oa khóc lớn nói:
"Có nhiều người ở bên trong...!Hu hu hu...!Sư phó...!Sập nhà...!Hu hu hu...."
Ngô Củ xông lại, vội vã nói binh lính ôm những đứa trẻ về chỗ truy xe, để Đường Vu cầm máu.

Bên trong còn có những đứa trẻ đang chạy ra, còn có một số không thể nào chạy được.
Ngô Củ chỉ huy binh lính đem những đứa trẻ bị thương mang đi.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi, còn có tiếng khóc.

Bọn nhỏ đã chịu qua một lần kinh hãi, đây là lần thứ hai, đều khóc lớn.

Tiếng khóc làm Ngô Củ chua xót.
Tề Hầu cởi ngoại bào ném xuống đất, cũng đem vạt áo nhét vào thắt lưng, nói:
"Nhị ca, ngươi ở bên ngoài chờ, Cô dẫn người đi vào."
Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức nói:
"Cáo Ngao cũng cùng đi."
Ngô Củ cảm thấy hắn là thư sinh dạy học, hẳn không biết võ công, đi vào không biết có thể bị nguy hiểm hay không.

Vốn Ngô Củ muốn Hoàng Phủ Cáo Ngao lưu lại động viên học sinh, nhưng Tề Hầu lại gật gật đầu, phất tay ý bảo Hoàng Phủ Cáo Ngao cùng đi.
Dù sao Tề Hầu sống hai đời, trong lòng hắn biết rõ Hoàng Phủ Cáo Ngao là hạng người gì.
Tề Hầu biết trước khi đến Tề quốc Hoàng Phủ Cáo Ngao làm lão sư dạy học, nhưng bản thân là nhân tài văn võ song toàn.

Đặc biệt là tài bắn cung của Hoàng Phủ Cáo Ngao có thể nói là bách phát bách trúng.
Tề Hầu cùng Hoàng Phủ Cáo Ngao vào bên trong, binh lính cũng cùng vào.

Bọn nhỏ còn khóc lớn, Ngô Củ rất nôn nóng, không biết bên trong phát sinh thêm nguy hiểm hay không.

Thế nhưng thời gian gấp rút, Ngô Củ nhanh chóng ôm đứa trẻ chạy về truy xe.
Đường Vu rất bận rộn.

Tào Tôn Túc nhìn thấy máu tươi, tựa hồ có hơi choáng váng, không ngừng "ọe ọe".

Nhưng người bị thương quá nhiều, Đường Vu không làm xuể, Tào Tôn Túc nhẫn nhịn buồn nôn, đến giúp đỡ xử lý vết thương.

Tay hắn vẫn luôn run, lại cực lực nhẫn nại.
Ngô Củ ôm một đứa trẻ bị thương chạy về đến, thả xuống.

Không kịp nói chuyện, lại tiếp tục đi vận chuyển trẻ bị thương về chữa trị.
Có không ít trẻ con bị thương, đều là học viên.


Tề Hầu cùng Hoàng Phủ Cáo Ngao đào móc trong đống đổ nát đem ra bị thương càng thảm hại hơn.

Tiếng khóc không ngừng, Ngô Củ cẩn thận từng li từng tí một nhận lấy người bị thương.

Một thân áo choàng bị cọ bẩn, đâu đâu cũng có máu, chạy tới chạy lui.
Mọi người rất mệt, Ngô Củ cảm giác cuống họng đầy máu.

Mệt cũng không biết mồ hôi hay nước mưa chảy xuống, muốn nhắm mắt lại ngủ không lo đến cái gì.
Tề Hầu cùng Hoàng Phủ Cáo Ngao từ bên trong lao ra.

Tề Hầu mang theo hai đứa trẻ.

Một tay giữ đứa bé khóc không ngừng trước ngực, tay còn lại giữa đứa bé phía sau lưng chạy ra khỏi ngôi nhà sụp.

Hoàng Phủ Cáo Ngao cũng cùng chạy ra, trong lồng ngực ôm hai đứa bé.
Ngô Củ nhanh chóng nghênh đón.

Tề Hầu cũng không giao đứa bé nào, chỉ nói.
"Đi mau.

Không còn ai, mau trở về!"
Ngô Củ nghe như vậy rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng bị thương không ít, thế nhưng may mà không có tử vong, cái này cũng là may mắn trong bất hạnh.
Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm giác khí lực bị rút khô.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Ngô Củ Củ liền nghe bên tai tiếng Tề Hầu hô to.
"Nhị ca!!"
Tề Hầu hai tay đều bận, căn bản không có cách nào đỡ Ngô Củ.

Khuất Trọng tay mắt lanh lẹ ôm lấy Ngô Củ.

Bởi vì Ngô Củ ngã quá đột ngột, hai người suýt nữa ngã trên mặt đất.

Yển Cưu liền đỡ lấy Khuất Trọng.
Tề Hầu vội vàng giao hai đứa trẻ cho binh lính bên cạnh, chạy tới ôm Ngô Củ.
Ngô Củ hôn mê một chốc liền mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm ở trong lòng Tề Hầu.

Có chút mê muội, hẳn là mệt, dù sao Ngô Củ có chứng hạ đường huyết.

Từ sáng sớm đến bây giờ đã là buổi chiều, vẫn luôn chạy tới chạy lui vận chuyển trẻ con bị thương, khó tránh khỏi ngất xỉu, mệt đến đã không có khí lực.
Lúc nãy căng thẳng không cảm giác, bây giờ buông lỏng cả người đều tê liệt, khó đứng vững.
Tề Hầu sốt ruột ôm Ngô Củ, như một con báo đen xông về phía trước, rất mau đã đến truy xe.

Đường Vu đang xử lý vết thương cho bọn nhỏ, nhìn thấy Ngô Củ bị ôm trở về, sợ hết hồn.

Hắn vội vàng kiểm tra cho Ngô Củ.

May mắn không có việc lớn gì, chỉ là mệt nhọc, hơn nữa còn đói bụng.
Ngô Củ muốn ngồi dậy, Tề Hầu vội vã đè lại, nói:
"Nhị ca, ngươi cứ nằm như vậy, đừng nhúc nhích."
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Quả nhân lớn như vậy, nếu nằm bọn nhỏ sẽ không có chỗ.

Bọn nhỏ bị thương, cũng không thể ở bên ngoài dầm mưa."
Tề Hầu suýt nữa bị Ngô Củ làm tức chết.

Đám trẻ xác thực bị thương, thế nhưng Ngô Củ thân thể yếu đuối.

Đường Vu khổ tâm điều dưỡng thành bây giờ, nếu lại ngã bệnh không biết có thể điều dưỡng tốt hay không.
Thế nhưng Ngô Củ khăng khăng muốn nhường chỗ cho đám trẻ.

Xe ngựa này không coi là nhỏ, thế nhưng rất nhiều trẻ con.

Chỉ có một hai đứa may mắn không có bị thương, phần nhiều đều bị thương, phải chen chúc trong xe.
Tề Hầu vô cùng tức giận, không nói câu nào, mặt âm trầm, lấy áo choàng của mình đặt trong xe đem Ngô Củ bao lại.

Hắn hận không thể cả đôi mắt cũng che kín, căn bản không lộ ra bất cứ chỗ gì.
Tề Hầu ôm lấy Ngô Củ rời xe, ngồi lên lưng Củ Mặc.

Hắn đem người ôm thật chặc vào trong ngực, lúc này mới cao giọng nói:
"Về Tào phủ! Đi nhanh!"
Yển Cưu tự mình đánh xe.

Mọi người cố gắng càng nhanh càng tốt về Tào phủ.

Tề Hầu cưỡi Củ Mặc chạy trước.

Củ Mặc có linh tính, chạy rất nhanh cũng rất cẩn thận.

Rất nhanh đã đến Tào phủ.
Tào Hiếu nghe nói Vương thượng đi vùng ngoại thành, hơn nữa còn có mưa to, vô cùng sốt ruột.

Hắn ở tại cửa đi tới đi lui, đã phái người đi tìm thế nhưng vị trí cụ thể không biết.
Nhìn thấy một con ngựa trắng nhanh chóng hướng về đây, Tào Hiếu lập tức hô to:
"Là Vương thượng! Mau mau tiếp giá!"
Hắn còn chưa nói hết, Củ Mặc đã tới trước mặt.

Tề Hầu ôm Ngô Củ tung người xuống ngựa, nói:
"Mở rộng cửa phủ."
Tào Hiếu mặc dù không biết nguyên nhân, thế nhưng vội vàng cho người mở rộng cửa phủ.

Rất nhanh truy xe đã tới.

Các binh sĩ đến ôm những đứa trẻ bị thương xuống xe.

Tào Hiếu nhìn há hốc mồm.
Tề Hầu ôm Ngô Củ vào trong phủ, đá văng cửa phòng đem Ngô Củ vào.

Sau đó hắn mở áo choàng, lại tiếp tục cởi áo ướt trên người Ngô Củ.
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Đừng...!Đừng cởi, sẽ không còn gì."
Tề Hầu tức giận nở nụ cười, nói:
"Chính là muốn không còn gì.

Trên người ngươi ẩm ướt, sẽ cảm lạnh đó, cởi mau!"
Ngô Củ phút chốc cảm thấy người đàn ông nhà mình khí thế rất lớn, đành phải tự mình cởi áo, cuối cùng cởi đến trần như nhộng.

Nếu ngày thường, Tề Hầu thấy Ngô Củ cởi quần áo đã sớm không thể nhịn được đem Ngô Củ ăn luôn.

Bất quá hiện tại Ngô Củ rất lạnh, đôi môi tím tái, Tề Hầu rất đau lòng.
Tề Hầu đi lấy quần áo khô cho Ngô Củ mặc vào, kéo chăn che lên, nói:
"Nhanh nằm một chốc cho ấm.

Cô gọi người lấy cái chậu than đến."
Ngô Củ vội vàng kéo tay Tề Hầu, nói:
"Không cần chậu than, đã đủ ấm.

Ngươi cũng thay quần áo ướt đi, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Tề Hầu nghe Ngô Củ quan tâm chính mình, cười cười.

Ngô Củ tuy rằng cảm thấy rất không đúng lúc, bất quá rút bên trong chăn si nhìn Tề Hầu cởi quần áo.

Quang cảnh thực sự là đẹp vô hạn.

Vóc người Tề Hầu đẹp khỏi phải nói.

Nước mưa làm quần áo ướt đẫm, áo lót màu trắng dính vào người càng tăng sự gợi cảm của Tề Hầu.

Ngô Củ nhìn, sờ sờ lỗ mũi mình.
Suýt nữa chảy máu mũi.

Không biết bao giờ mình mới có vóc dáng cường tráng như vậy!
Bất quá Ngô Củ nhớ lại chính mình vừa rồi còn té xỉu.

Khả năng...!đời này đã đầu thai nhầm chỗ.

Dùng thuốc cũng không cứu vớt được.

Ngô Củ đột nhiên có một loại cảm giác bi thương từ sâu trong tim.
Tề Hầu thay đồ xong quay đầu lại, kinh ngạc nói:
"Nhị ca, ngươi chảy máu mũi!"
Ngô Củ đúng là đã chảy máu mũi thật rồi, vội vã cọ cọ hai cái, ngửa đầu.

Tề Hầu chạy tới, đem đầu Ngô Củ hạ xuống, nói:
"Ngươi là đứa trẻ ba tuổi sao? Đừng ngửa đầu, sẽ sặc, sẽ hỏng đó."
Ngô Củ thấy mất mặt.

Tề Hầu vội vàng giúp cầm máu.

Bận rộn một hồi, Tề Hầu mới thở một hơi, nói:
"Nhị ca ngươi hãy ngoan ngoãn đi.

Cô đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi."
Hắn nói, liền nghe âm thanh gõ cửa.

Tề Hầu đi mở cửa, liền thấy Tào Tôn Túc.

Tào Tôn Túc bưng một cái khay, mặt trên bày hai bát cơm, tuy rằng đơn sơ, thế nhưng vừa vặn no bụng.
Tào Tôn Túc rụt rè nói:
"Vương thượng, ngài cảm giác thế nào rồi?"
Ngô Củ lắc lắc đầu, nói:
"Đã không có chuyện gì, bọn nhỏ đâu?"
Tào Tôn Túc nói:
"Hoàng Phủ sư phó đang chiếu cố.

Vương thượng yên tâm, an tâm tĩnh dưỡng là tốt rồi."
Ngô Củ gật gật đầu, nghĩ thầm.

Bọn nhỏ chịu kinh hách, trước tiên băng bó vết thương, ổn định, ăn cơm.

Sau đó sẽ hỏi một chút về lớp học, miễn cho hù đến những đứa trẻ đáng thương!
Tào Tôn Túc đưa cơm, rất nhanh liền rời đi.

Tề Hầu đút cơm cho Ngô Củ ăn, Ngô Củ nói:
"Quả nhân tay không bị thương, tự mình có thể ăn."
Tề Hầu không cho, nói:
"Cô sợ ngươi mệt mỏi.

Vừa rồi Nhị ca bất tỉnh, không biết hù người ta bao nhiêu."
Ngô Củ một trận bất đắc dĩ.

Thế nhưng Tề Hầu "quá" cưng chiều, Ngô Củ rất an tâm, liền dứt khoát làm đại gia cho Tề Hầu hầu hạ đưa cơm tới miệng, cũng không cần động tay.
Hai người ăn cơm, Tử Thanh vào nói:
"Vương thượng, Công tử Bạch trở về."
Ngô Củ vừa nghe, liền vội vàng nói:
"Cho hắn tiến vào."
Công tử Bạch cùng Ngô Đao vào phòng, đầu tiên là làm lễ.

Ngô Củ nói:
"Không cần giữ lễ tiết, sự tình lớp học điều tra thế nào?"
Công tử Bạch nói:
"Cũng không điều tra được gì sai sót, thật giống có người cố ý dọn sạch sẽ.

Bạch vẫn luôn hướng lên trên điều tra.

Thế nhưng rất trùng hợp, phần lớn cũng không ai biết.

Người biết...!cũng không dám tiết lộ."
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:
"Không dám tiết lộ?"
Công tử Bạch nói:
"Đúng vậy."
"Đến cùng là nhân vật nào mà khiến người khác không dám tiết lộ.

Quả nhân cũng không tin quỷ thần, nhất định muốn đem ra trừ tận gốc.

Điều tra! Triệt để điều tra.

Quả nhân không quản đó là vương thân quốc thích, hay quyền cao chức trọng, trên người đã treo vô số nhân mạng, Quả nhân quyết không khoan dung."
"Vâng, Bạch tận lực đi thăm dò.

Chỉ là..."
Hắn nói, chần chờ một chút, còn nói:
"Vương thượng, Bạch cảm thấy Vương thượng nên cẩn thận một chút."
Tề Hầu híp mắt nói:
"Lời ấy có ý gì?"
Công tử Bạch nói:
"Bạch phụ trách bí mật điều tra về chuyện trường học, bất quá tựa hồ bị trở ngại.

Hơn nữa còn xuất hiện một vài thích khách.

Ngô Đao còn bị thương."
Ngô Củ kinh ngạc.
Ngô Đao võ công như thế còn bị thương?
Ngô Đao đứng ở một bên, vẫn luôn không nói gì, bất quá sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, hẳn là mất máu.
Ngô Củ nói:
"Một chốc Quả nhân nói Đường Vu xem cho ngươi một chút."
Ngô Đao chắp tay nói:
"Tạ ơn Vương thượng quan tâm.

Ti chức đã không có gì ngại, chỉ là một ít thương ngoài da."
Ngô Củ nói:
"Làm phiền hai vị, đi nghỉ ngơi một đêm."
"Vâng."
Công tử Bạch cùng Ngô Đao chắp tay, rất nhanh liền lui ra.
Công tử Bạch nhanh chóng đi về phía trước, Ngô Đao theo ở phía sau, rập khuôn từng bước.

Mưa còn tí tách rơi xuống, hai người đi dọc mái hiên tiến về phía trước.

Đột nhiên Công tử Bạch dừng bước, Ngô Đao nhất thời không chú ý, suýt nữa va vào lưng Công tử Bạch.

Hắn vội vã lui về sau hai bước.
Công tử Bạch không quay đầu lại, thấp giọng nói:
"Ngươi đã cứu ta một mạng, bây giờ chúng ta đã hòa nhau.

Ngươi không cần theo ta.

Ta biết ngươi là người của Triệu Gia, chờ việc này kết thúc, ta sẽ báo cáo Vương thượng, cho ngươi đến chỗ Triệu Gia làm nhiệm vụ."
Hắn vừa nói như thế, Ngô Đao lập tức ngẩng đầu lên, nói:
"Công tử..."
Âm thanh có chút lạnh lẽo, vốn tiếng nói khàn khàn lại khiến người nghe có chút ngơ ngác.

Thấy Công tử Bạch phải đi, hắn vội vã chạy lên trước hai bước, nói:
"Công tử, ti chức muốn ở bên cạnh ngài."
Công tử Bạch tựa hồ nghe một chuyện cười, lập tức xoay đầu lại, nhìn Ngô Đao, nói:
"Ở bên cạnh ta? Ta đã là một kẻ thất bại, còn có cái gì đáng giá để ngươi đi theo ta?"
Ngô Đao thấp giọng nói:
"Ti chức cái gì cũng không muốn, chỉ cần Công tử đừng đánh đuổi ta."
Công tử Bạch nghe đến đó, xa xôi nói:
"Ta cay nghiệt, thỉnh thoảng vừa đánh vừa chửi, hành hạ ngươi.

Ngô Đao...!Ngươi còn muốn ở bên cạnh ta làm cái gì?"
Ngô Đao nhìn thẳng Công tử Bạch, nói:
"Nhưng Công tử trước khi phản Đại Thứ Trưởng đã đẩy ta ra...!Ta rõ ràng tâm ý của Công tử."
Công tử Bạch vừa nghe, lạnh giọng nói:
"Ngươi biết cái gì?!"
Ngô Đao nói:
"Coi như ti chức cái gì cũng không hiểu, cũng muốn đi theo Công tử."
Công tử Bạch nghe hắn liên tục nhiều lần nói câu này, tựa hồ có hơi buồn bực, muốn quát lớn.

Ngô Đao đột nhiên nhanh chân đi lại, sau đó đem Công tử Bạch đè lên tường bên cạnh.

Đừng thấy Ngô Đao vóc người không cao to, nhưng có "khí thế hùng hổ".

Hắn ngẩng đầu lên cứng ngắc hôn môi Công tử Bạch.
Công tử Bạch lấy làm kinh hãi, hô hấp ồ ồ.

Hắn một phát bắt lấy vai Ngô Đao, đem người siết chặt trong ngực.
"Soạt!"
Công tử Bạch đổi khách làm chủ, đem người đè lên tường, mạnh mẽ hôn lên.

Hai người hôn kịch liệt, Ngô Đao thuận theo ôm cổ Công tử Bạch.
Công tử Bạch ghé vào lỗ tai Ngô Đao, giọng nói mang theo một sự quyết tâm.
"Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.

Ta sẽ không ôn nhu, càng không biết săn sóc người, chỉ có cướp đoạt cùng trói buộc.

Đó mới là bản tính của ta.

Thế nhưng ngươi hối hận cũng không kịp, ngươi là của ta rồi.

Ta sẽ không trả ngươi cho Triệu Gia, cũng sẽ không đem ngươi cho bất luận người nào..."
Tào phủ thêm một đám trẻ con.

Từ buổi chiều đến tối, Đường Vu luôn luôn bận rộn cấp cứu người bị thương.

Đến bóng đêm dày đặc, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hắn đã mệt không chịu được.
Ngô Củ thấy hắn mệt liền nói nhanh đi nghỉ ngơi, để tránh Đường Vu mệt mỏi thành bị bệnh.
Hôm nay vì cứu bọn nhỏ, cũng không kịp đi khu gặp nạn, Tề Hầu nói:
"Sáng sớm ngày mai lại đi.

Nhị ca trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt thân thể."
Ngô Củ cảm thấy nôn nóng cũng vô ích, liền đi ngủ.

Đầu hôm rất yên tĩnh, mưa cũng chậm rãi ngừng, hết thảy đều khôi phục bình thường.
Ngô Củ vùi ở trong lòng Tề Hầu ngủ vô cùng thơm ngọt.
Đến nửa đêm lại bắt đầu mưa to đùng đùng.

Gió điên cuồng ở trên nóc nhà, đập vào cửa sổ liên tục.

Âm thanh cực lớn như là ác quỷ gõ cửa.

Ngô Củ bị âm thanh lớn đánh thức, cau mày lầm bầm làu bàu.
Tề Hầu liền che lỗ tai của Ngô Củ, thấp giọng nói:
"Ngoan, không có chuyện gì, còn chưa có hừng đông, ngủ tiếp một chút."
Ngô Củ mê mê trừng trừng, nghe Tề Hầu nói, được ôn nhu ôm vào trong ngực, âm thanh tựa hồ cũng biến nhỏ.

Vốn muốn tiếp tục ngủ, kết quả lại có âm thanh gõ cửa, cũng không phải là do mưa gió.
Ngô Củ mở mắt ngồi dậy, nói:
"Làm sao vậy?!"
Tề Hầu vội vã phủ thêm xiêm y, nói:
"Là ai?"
Khuất Trọng ở bên ngoài nói:
"Vương thượng, Tề Công, là Trọng! Vương thượng, mới vừa xảy ra hồng thuỷ!"
Ngô Củ vừa nghe đã thanh tỉnh, vội vã rời giường, tròng thêm xiêm y, để Khuất Trọng tiến vào bẩm báo.
Thì ra bởi vì hai ngày nay mưa quá lớn.


Khu gặp nạn còn đang giải nguy, mới vừa ngăn chặn nước lũ, trời lại mưa to tăng lượng nước, lũ liền dâng lên, cơ hồ ngập đến trong thành.

Mặc dù không có lớn như lần trước, thế nhưng đã ngập lụt vùng ngoại thành.
Mới vừa dựng lên chỗ cư trú tạm thời cho dân chạy nạn đã bị nước lũ nuốt sạch, có không ít người bệnh.

Sự tình không nhỏ, bởi vậy Khuất Trọng mới nửa đêm lại đây bẩm báo.
Ngô Củ vừa nghe, sắc mặt phi thường khó coi.

Khuất Trọng nói:
"Hữu Tư Mã suốt đêm mang binh đi cứu người bệnh.

Tào đại phu vừa mới nhận được tin tức, cũng đã mang theo quan binh đi di dời dân chạy nạn."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quả nhân cũng đi xem."
Tề Hầu không muốn để cho Ngô Củ đi.

Ngô Củ tính tình bướng bỉnh, Tề Hầu cũng không phải không biết.

Huống hồ mục đích tới nơi này chính là giải nguy.

Bây giờ nước lũ gây họa, vừa vặn đi thăm dò hiện trường, xem làm thế nào chặn lũ, làm sao thoát nước.
Tề Hầu mặc áo dày cho Ngô Củ, lấy áo choàng khoác ở ngoài, để tránh Ngô Củ cảm lạnh.

Mọi người nhanh chóng ra cửa hướng tới khu gặp nạn.
Bóng đêm thâm trầm, mây đen dày đặc dường như muốn trực tiếp rơi xuống đầu mọi người.
Mọi người cố gắng đi càng nhanh càng tốt.

Phía trước có ánh sáng, đầu tiên nhìn thấy chính là Tào Hiếu.

HunhHn786 Tào Hiếu hô to cái gì đó, nghe không rõ ràng, thế nhưng khẳng định đang chỉ huy binh lính di dời người dân gặp nạn.
Tổng cộng bốn lều lớn cho người dân ở tạm, nước lũ nhấn chìm hai, cần phải di chuyển người đến chỗ hai cái khác nơi cao hơn.

Tào Hiếu hô to, lệnh mọi người động tác nhanh hơn, nước lũ không biết thời điểm nào lại sẽ đến.
Yển Cưu cùng binh lính vác bao đất vọt tới phía trước đắp tường cao, phòng ngừa nước lũ lần thứ hai kéo tới.
Yển Cưu thấy được Khuất Trọng.

Hắn ướt đến không ra hình thù gì, mặt đầy bùn bẩn, vội vã xông lại hỏi:
"Thúc thúc, sao lại tới đây!?"
Khuất Trọng nghe Yển Cưu gọi như vậy, cũng không nghĩ đến xoắn xuýt, nói:
"Vương thượng cùng Tề Công cũng tới."
Yển Cưu vừa nghe, vội vã chạy tới, nói:
"Vương thượng, nước lũ đến bất cứ lúc nào.

Xin Vương thượng di giá đến chỗ cao, nơi này quá nguy hiểm!"
Ngô Củ cũng nhìn ra được mưa to như trút nước thực sự quá nguy hiểm.

Tường lũy bằng bao đất không biết có tác dụng hay không.

Các binh sĩ còn đang giành giật từng giây xây lên tường cao.
Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi hỗ trợ di dời dân chạy nạn đi chỗ trú khác.

Cô ở lại chỗ này hỗ trợ chặn lũ."
Ngô Củ sợ hắn có chuyện, có chút không yên lòng.

Tề Hầu lập tức nói:
"Nhanh đi, Cô sẽ cẩn thận."
Ngô Củ cũng không chậm trễ, vội vã cùng mọi người nhanh chóng di dời dân gặp nạn đến lều nơi cao hơn.

Ngô Củ cũng giúp đỡ dìu người bị thương đi.
Mưa to còn như trút nước, chỗ bọn họ đến đã rất đông người.
Dân chạy nạn khỏe mạnh đều đi hỗ trợ chặn lũ, còn lại chỉ là người già, trẻ em, người bệnh cần được chăm sóc.

Ngô Củ liền bận bịu.
Từ chỗ cao nhìn xuống, có thể thấy ánh lửa chập chờn phía dưới.

Đuốc chiếu sáng luôn bị mưa to tưới vào, thế nhưng vẫn cứ giằng co.
Ngô Củ tuy rằng lo lắng, thế nhưng đã cố không được khẩn trương.

Nhanh chóng di dời dân gặp nạn, sau đó giúp băng bó vết thương, Ngô Củ bận đến khi chân trời sáng lên.
Mưa vẫn còn chưa dứt, Tào Hiếu thấy trời đã sáng muốn đi mời Ngô Củ về phủ nghỉ trước, liền nghe có người hô to:
"Sụp...!Sụp rồi!!"
Tào Hiếu thấy lều lớn trước mặt phát ra tiếng gỗ gãy.
"Rắc rắc!!"
"Ầm ầm!!!"
Lều nghiêng sụp xuống, phút chốc chỉ còn một nửa.

Tiếng người la hét rất to, Tề Hầu ở phía dưới cũng nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên nhìn.

Yển Cưu hô to.
"Không may, Vương thượng còn ở bên trong!"
Tất cả đều bỏ lại đồ vật trong tay, nhanh chóng chạy lên chỗ cao.

Tề Hầu chỉ cảm thấy trong đầu "ầm" một tiếng, bất chấp vội vã chạy đi.
Dân chạy nạn trong lều sụp chạy ra.

Tề Hầu chạy vào, không màng tới bị va đụng.

Tào Hiếu ngăn cản Tề Hầu, nói:
"Tề Công! Tề Công, nguy hiểm lắm.

Binh lính đã đi vào cứu trợ, Tề Công..."
Tề Hầu đã bỏ qua lời khuyên, chạy vào chỗ bị sụp đổ một nửa.

Hắn đi vào, đã ngửi thấy rất nhiều mùi máu tanh, bốn phía một mảnh u ám, không thấy bóng dáng Ngô Củ.
Tề Hầu hô to.
"Nhị ca!"
Vừa gọi vừa tìm kiếm, đột nhiên hắn nhìn thấy một tay áo màu đen, bên cạnh còn có góc áo màu đỏ.

Tề Hầu nhận ra áo choàng kia.

Bởi vì thời điểm đi sợ Ngô Củ cảm lạnh, hắn cố ý phủ thêm áo choàng.
Tề Hầu nhanh chóng hướng về phía đó.

Tề Hầu tay không đẩy thanh gỗ phía trên ra.

Yển Cưu cũng đến.

Tề Hầu vội vã hô to:
"Đến giúp đỡ!!"
Yển Cưu dẫn theo binh lính đến.

Mọi người hỗ trợ đẩy những thanh gỗ ra.

Lập tức nhìn thấy một bàn tay, bên cạnh là khối ngọc hình bánh bao nhỏ.

Trong lòng Tề Hầu càng căng thẳng, vội vã hô to:
"Nhị ca! Nhị ca!!?"
Người phía dưới lại không trả lời Tề Hầu.

Động tác đẩy gỗ càng lúc càng nhanh.

Tay đều bị vụn gỗ cào xước cũng không ai thèm quan tâm.

Khi mọi người đã di chuyển xong những đoạn gỗ gãy, tất cả đều hít một hơi.
"Ôi!"
Ngô Củ nằm sắp trên mặt đất, nhắm mắt lại, có một vũng máu.

Một đoạn gỗ gãy không tính quá thô đâm xuyên qua áo choàng cắm trên lưng Ngô Củ.
Tề Hầu như muốn điên rồi, nhìn thấy máu tươi, đột nhiên nổi giận muốn xông tới nâng Ngô Củ dậy.

Yển Cưu nhanh chóng ngăn cản hắn, nói:
"Tề Công! Trước tiên đừng di chuyển! Không thể động!"
Ngô Củ sắc mặt tái nhợt, đã hôn mê.

Đoạn gỗ rất chướng mắt, Tề Hầu nổi giận, lại không dám làm gì.
Rất nhanh Đường Vu đã đến.

Nhìn thấy khung cảnh này, mặt than vô cùng bình tĩnh, Đường Vu nói:
"Nhanh đến giúp đỡ!"
Đường Vu mở hòm thuốc lấy thuốc.

Hắn nhờ Tề Hầu mở miệng Ngô Củ để thuốc vào, ấn nhân trung một chút giúp Ngô Củ nuốt xuống.

Sau đó hắn chỉ huy mọi người cẩn thận từng li từng tí nâng Ngô Củ lên, không nên đụng đến vết thương.
Bất quá coi như cẩn thận, vẫn đụng đến vết thương.

Ngô Củ đau kêu một tiếng, tỉnh rồi.
Tề Hầu đầu đầy mồ hôi, nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi nhịn một chút."
Ngô Củ bị đau tỉnh lại, mở mắt nhìn Tề Hầu, lập tức liền nhắm mắt lại lâm vào hôn mê.
Mọi người vội vàng đưa Ngô Củ trở về Tào phủ.

Đường Vu chuẩn bị nhổ đoạn gỗ ra, cũng phải lấy sạch mảnh dằm đâm vào thịt.
Đường Vu một đầu đều là mồ hôi lạnh, nhìn kỹ vết thương.

May mà đoạn gỗ gãy không đâm quá sâu.

Đường Vu nói tất cả mọi người đi ra ngoài, đặc biệt là Tề Hầu đang nổi giận.

Hắn đóng cửa phòng chuẩn bị rút đoạn gỗ gãy ra.
Tề Hầu đứng ở bên ngoài như con thú hoang bị nhốt, không ngừng đi qua đi lại, con ngươi sung huyết đỏ chót.

Yển Cưu cùng Khuất Trọng ở bên cạnh không biết làm sao an ủi Tề Hầu, trong lòng bọn họ cũng căng thẳng muốn chết.
Qua thật một hồi, Đường Vu mở cửa đi ra, nói:
"Ta cần mấy vị thuốc."
Mọi người đều nhìn Đường Vu.

Bọn họ đứng ở ngoài cửa chờ tin tức của Đường Vu.

Đường Vu đem dược liệu nói ra, trong lòng Tề Hầu "lộp bộp".

Tất cả đều là dược liệu quý giá, nếu ở Dĩnh thành thì không thiếu những dược liệu này.

Nhưng mà bây giờ ở nơi thâm sơn cùng cốc, bọn họ cũng không có mang theo dược liệu quý giá như vậy.
Đường Vu nhất định muốn những dược liệu này để bảo vệ mạng sống của Ngô Củ.

Đường Vu nói thân thể Ngô Củ hư yếu, tùy tiện nhổ đoạn gỗ ra, e sợ sẽ ảnh hưởng tính mạng.
Hắn vừa nói như thế, sắc mặt Tề Hầu càng xấu hơn.

Tào Hiếu vào lúc này hô to.
"Có có có! Tất cả đều có!"
Hắn nói, vội vàng nói quản gia đi lấy.

Rất nhanh quản gia liền mang tới một rương lớn dược liệu.

Đường Vu nhìn thấy những dược liệu này đã rất hài lòng, kê đơn nói người đi sắc thuốc.
Mọi người có chút giật mình nhìn những dược liệu kia.

Tào Hiếu rất nghèo, đây là chuyện mọi người đều biết.

Nhưng rương dược liệu quý báu này, không phải nói mạnh miệng, Tào Hiếu có thể dùng đổi được tiền xây dựng hai cái phủ.
Hơn nữa nơi này thâm sơn cùng cốc cả y sư cũng không có.


Trong nhà Tào Hiếu lại có dược liệu quý giá như thế, khiến người ta nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
Tề Hầu híp mắt nhìn Tào Hiếu, không biết Tào Hiếu từ đâu có nhiều dược liệu quý báu.

Bất quá bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này.
Thuốc nấu xong, Đường Vu mang vào bên trong đóng cửa lại.

Bên trong phát ra tiếng kêu đau đớn, Tề Hầu cũng không nhịn được nữa, trực tiếp phá cửa mà vào.
Đường Vu đã nhổ đoạn gỗ gãy ra, nhanh nhẹn cầm máu.

Ngô Củ bị đau tỉnh lại, trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên.

Mồ hôi chảy ròng ròng xuống, đôi môi run run khép mở.

Đau kêu một tiếng xong, rốt cuộc không phát ra được âm thanh nào, tiếng nói tựa hồ cũng nghẹn ở trong cổ họng.
Tề Hầu xông tới, nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì, đừng nhắm mắt.

Nhị ca, ngươi nhìn Cô đi."
Đường Vu đầu đầy mồ hôi, băng bó cho Ngô Củ xong lau chùi máu trên tay của chính mình, nói:
"Được rồi."
Tề Hầu vội vã đến gần, lau mồ hôi cho Ngô Củ.

Ngô Củ nằm sắp trên giường, bởi vì quá đau, khóe mắt có nước.

Tề Hầu đau lòng muốn chết, vội vàng lau nước mắt cho Ngô Củ.
Ngô Củ thở hổn hển, gian nan duỗi tay nắm lấy cổ tay Tề Hầu, yếu ớt nói:
"Ta...!Chân của ta..."
Tề Hầu nghe, theo bản năng liếc mắt nhìn chân Ngô Củ.

Ngô Củ biểu tình rất thống khổ nói tiếp:
"Không thể động...!Chuyện gì xảy ra..."
Tề Hầu vội vã đứng lên nhìn Đường Vu.

Đường Vu lau máu trên tay của chính mình, nói:
"Là bình thường.

Vương thượng bị thương ở lưng, cần an dưỡng.

Trước khi vết thương khép lại, đi đứng có thể sẽ bị ảnh hưởng."
Ngô Củ nghe liền hiểu.

Bởi vì bị thương là cột sống, nhất định sẽ ảnh hưởng khả năng vận động.
Ngô Củ phút chốc có chút kinh hoảng.

Đường Vu nói:
"Vương thượng không cần quá kinh hoảng, chỉ cần phối hợp trị liệu liền không thành vấn đề.

Đoạn gỗ đâm không sâu, nếu sâu thêm một chút chỉ sợ vĩnh viễn không đi được."
Tề Hầu nghe chảy mồ hôi ròng ròng, vội vã nhẹ giọng an ủi.
"Nhị ca, không có chuyện gì, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Ngô Củ rất mệt, vết thương lại đau, rốt cục không nhịn được hôn mê, phảng phất chìm vào mộng.
Chờ Ngô Củ tỉnh lại liền thấy Tề Hầu nắm tay của chính mình.

Không biết hắn đã ở bên cạnh canh giữ bao lâu, vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Ngô Củ mở mắt ra, chớp chớp.

Tề Hầu liền vội vàng nói:
"Tỉnh rồi? Uống nước không? Hay là ăn một chút gì? Vết thương còn đau hay không?"
Ngô Củ nghe hắn liên tiếp đặt câu hỏi, lắc lắc đầu, nói:
"Không có chuyện gì.

Chỉ là...!Chỉ là chân không có cảm giác gì."
Tề Hầu nghe nói như vậy, vội vã an ủi:
"Đường Vu nói chờ vết thương khép lại là tốt rồi.

Hiện tại bị tổn thương tất nhiên không đi được.

Nhị ca, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại giao cho Cô làm."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Ừ...!Cám ơn."
Tề Hầu ôm chầm Ngô Củ, tránh vết thương, ở trên trán hôn hai lần, nói:
"Ngươi không biết ngươi bị thương, Cô đau lòng biết bao nhiêu.

Cô hận người bị thương không phải là mình."
Ngô Củ cười cười, vẻ mặt còn có chút suy yếu, nhỏ giọng nói:
"Như vậy Quả nhân cũng sẽ đau lòng."
Tề Hầu nở nụ cười, cắn chóp mũi Ngô Củ, nói:
"Nhị ca ngươi chờ đi.

Chờ ngươi khỏi bệnh, Cô nhất định mạnh mẽ làm ngươi.

Thời điểm đó ngươi xin tha cũng vô dụng."
Ngô Củ tỉnh một chốc, ăn ít thứ.

Đường Vu bưng thuốc lại, Ngô Củ uống xong mệt cực kì, lại ngủ.

Tề Hầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhị ca, trong lòng từng trận quặn đau.
Có một người nhẹ nhàng đi vào, chính là Yển Cưu.
Yển Cưu đi tới.

Tề Hầu giơ tay lên đặt ngón trỏ ở trên môi, ra hiệu hắn không cần làm lễ, cũng đừng nói chuyện, để tránh đánh thức Ngô Củ.
Tề Hầu nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Củ.

Ngô Củ bởi vì vết thương đau, lúc ngủ còn có chút cau mày.

Tề Hầu nhẹ nhàng vuốt ve tựa hồ trấn an, Ngô Củ chậm rãi thanh tĩnh lại.
Tề Hầu nhỏ giọng nói:
"Ngươi đi điều tra hai chuyện."
Yển Cưu nhỏ giọng nói:
"Vâng, xin Tề Công dặn dò."
"Cái thứ nhất, ngươi đi thăm dò chuyện lều cho dân chạy nạn bị sập xuống."
Yển Cưu nghe hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu.

Ánh mắt Tề Hầu vô cùng mù mịt.

Yển Cưu gật gật đầu, nói:
"Vâng."
"Chuyện thứ hai, ngươi đi thăm dò về Tào Hiếu."
Yển Cưu nhìn Tề Hầu, Tề Hầu nói tiếp:
"Trong nhà Tào Hiếu có nhiều dược liệu quý báu như vậy là điều không hợp lý.

Tiền từ đâu hắn mua dược liệu, tỉ mỉ điều tra." HunhHn786
Yển Cưu chắp tay nói:
"Vâng, Yển Cưu đi ngay."
Tề Hầu gật gật đầu, Yển Cưu liền ra khỏi phòng.

Thời điểm đi ra ngoài hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngô Củ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Tào Hiếu đích thân đưa cơm trưa.

Bởi vì Ngô Củ thân thể suy yếu còn bị thương, Tào Hiếu cố ý dặn dò thiện phòng chuẩn bị món bổ dưỡng hơn ngày thường.
Ngô Củ tỉnh lại rốt cục có chút đói.

Tề Hầu nhận cơm trưa, tự mình đút cho Ngô Củ ăn.

Vừa đút cho Ngô Củ, hắn vừa nhàn nhạt nói:
"Tào đại phu, những dược liệu kia quý giá như vậy, tất cả đều cho Vương thượng dùng, thật là có tâm."
Tào Hiếu liền vội vàng nói:
"Không không không.

Tề Công nói quá lời, là chuyện phải làm."
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu, luôn cảm thấy lời Tề Hầu nói có ẩn ý.

Quả nhiên liền nghe Tề Hầu nói:
"Những dược liệu kia quý báu như vậy, không biết Tào đại phu mua từ nơi nào? Cô cũng muốn mua."
Tào Hiếu nghe như thế, lập tức có chút nói lắp.
"Chỉ...!Chỉ là ngẫu nhiên mua được.

Bây giờ...!Bây giờ nơi này gặp nạn rất nguy hiểm, sợ là mua không được."
Tề Hầu gật gật đầu, còn nói:
"Không biết Tào đại phu mua số dược liệu quý báu kia hết bao nhiêu tiền?"
Trán Tào Hiếu có chút mồ hôi, chẳng biết vì sao lộ ra vẻ mặt chột dạ, nói:
"Chuyện này...!Bởi vì...!Bởi vì thân thể Tôn Túc luôn luôn không tốt, cho nên..."
Tề Hầu liếc mắt nhìn Tào Hiếu, trên mặt lộ ra biểu tình không tin, bất quá vẫn là nói:
"Tào đại phu hôm qua giải nguy cũng cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng vâng!"
Tào Hiếu vội vã lau mồ hôi, nhanh chóng quay đầu lui ra.
Ngô Củ ngờ vực hỏi:
"Tào Hiếu làm sao vậy?"
Tề Hầu híp mắt, tiếp tục đút cơm cho Ngô Củ, nói:
"Cô cảm thấy Tào Hiếu có vấn đề.

Gia đình hắn nghèo như vậy nhưng có tiền mua dược liệu quý giá.

Hôm qua Nhị ca không biết, Tào Hiếu nói quản gia mang ra một đống lớn dược liệu quý giá."
Ngô Củ có chút giật mình.

Bởi vì hôm qua hôn mê, đương nhiên Ngô Củ không biết, thế nhưng nghe nói chuyện này cũng cảm thấy vô cùng không hợp lý.
Tề Hầu thấy Ngô Củ cau mày, lập tức còn nói:
"Nhị ca, việc này giao cho Cô là được.

Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không nên lao tâm, biết không?"
Ngô Củ gật đầu nói:
"Biết rồi."
Tề Hầu lúc này mới thoả mãn, tiếp tục công việc hầu hạ.
Mấy ngày này Ngô Củ không có biện pháp ngồi dậy.

Sau hai ngày vết thương cuối cùng khép lại một chút, không còn gây đau đớn, bất quá chân vẫn không thể bước đi.

Tề Hầu hạ lệnh người chế tạo xe lăn cho Ngô Củ ngồi, đẩy đi ra ngoài dạo, hóng mát một chút.
Ngô Củ ngồi xe lăn, chân mơ hồ cảm thấy tê tê không như trước không có cảm giác.
Ngô Củ có chút cảm thán nói:
"Quả nhân không nghĩ tới sẽ có một ngày cũng phải ngồi xe lăn."
Tề Hầu nghe nói như vậy, nghiêm nghị nói:
"Nhị ca đừng nói như vậy.

Ngươi tĩnh dưỡng thật tốt, nhất định phải nghe lời Đường Vu nói.

Hắn nói ngươi nếu khôi phục tốt, một tháng sau có thể đi lại."
Ngô Củ gật gật đầu, cười nói:
"Quả nhân chỉ là đang suy nghĩ.

Nếu Quả nhân thành người què trở về, đám thần tử không phục trong triều sắc mặt sẽ ra sao."
Tề Hầu nói:
"Nếu như có người không phục, Cô liền thay Nhị ca mạnh tay dạy dỗ bọn họ."
Ngô Củ quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Tề Hầu.

Gương mặt còn có chút tái nhợt, cười rộ lên hiện ra mấy phần suy yếu, nói:
"Tiểu Bạch càng ngày càng có phong độ nam chủ?"
Tề Hầu vừa nghe, cười nói:
"Đó là tất nhiên, Cô là tình thế bắt buộc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui