Vô Củ

Ngô Củ lập tức quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói:

“Tạ ơn Quân thượng ân điển.”

Thiện phu trong phòng bếp hai mặt nhìn nhau. Thiện phu Thượng sĩ thực mau chen qua, mặt tươi cười nói:

“Chúc mừng Đại Hành Nhân, tiểu nhân đã sớm đã nhìn ra Công tử là người phi phàm, thật là đáng chúc mừng.”

Ngô Củ cái gì cũng không nói. Tử Thanh nhìn Thiện phu Thượng sĩ da mặt dày khinh thường hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh còn rất lớn, người bên cạnh đều nghe thấy.

Thiện phu Thượng sĩ muốn phát hỏa. Dù sao hắn cũng là người có cấp bậc, tốt xấu gì cũng là Thượng sĩ, mà Tử Thanh chỉ là nô lệ. Đừng thấy Tử Thanh là tiểu đồng đi theo Công tử, chung quy vẫn là nô lệ, ở trong cung cùng cấp bậc tự nhân thôi.

Ở cái niên đại này có rất nhiều xưng hô không giống với các triều đại sau này. Ví dụ như "thần" là nô lệ tự xưng, giống như cu li người làm việc tay chân ở trong cung, hoặc là tự nhân (thái giám) không có cấp bậc. Kỳ thật hoạn quan đều sẽ tự xưng là “tiểu thần”. “Thần” không phải là xưng hô của Khanh đại phu. Nếu Khanh đại phu khiêm tốn, đôi khi cũng sẽ tự xưng chính mình là thần. Niên đại này đều sẽ lấy tên của mình để tự xưng.

Thiện phu Thượng sĩ tốt xấu gì cũng có chức Thượng sĩ. Tử Thanh chính là một nô lệ hầu hạ Công tử. Bất quá Thiện phu Thượng sĩ tuy rằng trong lòng sinh khí vẫn nén giận không dám lỗ mãng. Hắn liền cười gượng không nói chuyện. Tử Thanh chính là người bên cạnh Công tử Củ, hắn cũng không thể đắc tội.

Công Tôn Thấp Bằng đọc chỉ của Tề Hầu xong, bởi vì có công vụ trong người, thực mau liền rời đi. Có tự nhân dẫn Ngô Củ ra bên ngoài phòng bếp, bởi vì hiện tại Ngô Củ chính là Đại Hành Nhân, cũng không phải thiện phu nữa.

Tự Nhân cung kính dẫn Ngô Củ tới chỗ ở lúc trước. Trong Tề cung, khi Công tử Củ chưa chạy nạn cũng có một chỗ riêng. Nơi này đã được quét tước sạch sẽ, vừa thấy là biết vừa mới quét dọn, đồ vật cũng thực đầy đủ.

Tự nhân dẫn Ngô Củ vào, liền cung kính lui ra. Tử Thanh lập tức vui vẻ nói:

“Công tử, thật sự là quá tốt! Chúng ta đã trở lại đây.”

Việc này đối với Ngô Củ mà nói, tốt cũng không tốt.

Tốt là bởi vì ra khỏi phòng bếp. Nhưng ai có thể đảm bảo người âm tình bất định như Tề Hầu ngày mai có đem mình ném về phòng bếp không?


Không tốt là bởi vì này đoạn sự tình này cùng lịch sử mà Ngô Củ biết có điều lệch lạc. Ngô Củ cũng không nghĩ tới mình há mồm khép miệng thế nhưng có thể khiến Tề Hầu hành động?

Dựa theo sách lịch sử, Bào Thúc Nha khuyên Tề Hầu đừng tấn công Lỗ quốc. Tề Hầu không những không nghe, lại còn cùng Tống quốc liên kết, hai mặt giáp công Lỗ quốc. Kết quả Tề quốc cùng Tống quốc đều bị Lỗ quốc đánh đến tè ra quần, thê thảm dữ dội.

Dựa theo quỹ đạo lịch sử, Tề Hầu tuy rằng biết nghe ý kiến của người khác. Nhưng nếu trong lòng hắn đã muốn, chắc chắn xác định thì ai có ý kiến hắn cũng sẽ không nghe. Đơn giản mà nói chính là giả khiêm tốn, thật ra là bảo thủ.

Ngô Củ thật sự không nghĩ tới mình nói vài câu, Tề Hầu liền đáp ứng rồi. Vừa không tấn công Lỗ quốc, còn muốn đi mời chào hiền thần Tào Quế.

Ngô Củ lúc này trong lòng kỳ thật không có thoải mái. Dù sao bản thân chỉ biết một ít lịch sử, nói trắng ra là nói theo sách vở, làm thật đánh thật Ngô Củ không có nắm chắc. Nhưng hiện giờ đã đến nước này, dù không trâu bắt chó đi cày cũng phải là đao thật kiếm thật.

Ngô Củ ngồi ở trong điện. Tử Thanh bận rộn trong ngoài. Hắn ghét bỏ những tự nhân thu dọn không sạch sẽ, lại lần nữa thu dọn một lần.

Ngô Củ cũng có chút thói ở sạch, thấy Tử Thanh thu dọn, liền nói:

“Ta đi ra ngoài dạo một chút.”

Tử Thanh không yên tâm nói:

“Công tử đừng đi xa.”

“Chỉ ở cửa, thu dọn xong kêu ta.”

Ngô Củ nói xong đi ra cửa điện, đứng ở ngoài hoa viên.

Hiện giờ là mùa hè, trong hoa viên cỏ cây tươi tốt, có rất nhiều hoa cỏ Ngô Củ chưa từng thấy qua.

Theo hoa cỏ chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên Ngô Củ nhớ tới mình đi vội vàng, cũng chưa có nói cùng Đông Quách Nha. Dù sao Đông Quách Nha cũng coi như là “sư phó”, hơn nữa hắn là người tài ngày sau này bên cạnh Tề Hầu, Tề Hầu rất sủng tín hắn. Cùng hắn tạo quan hệ tốt tuyệt đối không sai.


Ngô Củ tìm đường đi về phòng bếp. Mới vừa đi vài bước, liền nghe được có người nói chuyện, Ngô Củ không quen biết người nọ. Nam tử tuổi tác không tính lớn, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, ăn mặc sang quý, đầu mang hắc quan.

Nam tử kia đang đùa giỡn một cung nữ. Cung nữ gấp đến độ xoay quanh, lại không dám nói gì.

Ngô Củ vừa thấy tức khắc đoán được bảy tám phần thân phận người này. Tuổi tác nhỏ như vậy, ăn mặc sang quý, thời gian này ở trong hoa viên chơi, cũng không có khả năng là con của Khanh đại phu, đương nhiên chỉ có một khả năng, đó chính là Công tử con Tề Hầu.

Tề Hầu còn chưa có cưới chính thê, hiện giờ có ba vị Công tử.

Đại Công tử là do Trưởng Vệ cơ sinh, trong lịch sử phi thường nổi danh gọi là công tử Vô Khuy. Chính là đứa con mà Tề Hầu muốn thay thế mình liên hôn.

Sở dĩ nói công tử Vô Khuy nổi danh là bởi vì công tử Vô Khuy rất thông tuệ, hơn nữa thích kết giao. Người hắn kết giao còn là đại danh đỉnh đỉnh loạn thần tặc tử. Bởi vì Công tử Vô Khuy cùng mấy người kia thân thiết cho nên khi Dịch Nha cùng Thụy Diêu nắm giữ triều chính liền phế Thái tử, nâng đỡ Vô Khuy thượng vị. Sau khi Tề Hầu chết, Vô Khuy thành công đuổi Thái tử ra khỏi Tề quốc, trở thành người duy nhất kế nhiệm Tề Hầu.

Không thể không nói, kỳ thật Công tử Vô Khuy cũng là người có chút thủ đoạn. Khi Dịch Nha và Thụ Diêu còn chưa có được sủng tín, Công tử Vô Khuy đã đối với bọn họ lễ ngộ. Với hai người, một là đầu bếp, một là hoạn quan, đều là nô lệ, mà Công tử Vô Khuy lại cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, không ít lần bị người khác xem thường. Nhưng mà ai có thể biết, ngày sau hai người kia thăng chức rất nhanh chứ? Cho nên nói công tử Vô Khuy là người khôn khéo, xảo trá, giỏi tính kế, hiểu được hạ thấp thân phận, xác thật là người thông tuệ.

Nhị công tử là Công tử Nguyên, do Thiếu Vệ cơ sinh. Nói cách khác, mẫu thân của hai vị công tử đều là công chúa tôn thất Vệ quốc.

Công chúa tôn thất chính là công chúa do Quốc quân phong, có huyết thống hoàng thất nhưng không phải là con của Quốc quân.

Mẹ của Công tử Vô Khuy gả vào trước cho nên mới gọi là Trưởng Vệ cơ. Chữ “Trưởng” có nghĩa là trước. Mẹ của Công tử Nguyên gả vào sau cho nên có chữ “Thiếu”.

Theo lý mà nói, Trưởng Vệ cơ cùng Thiếu Vệ cơ cảm tình hẳn là không tồi, dù sao cũng đều là người Vệ quốc. Bọn họ ở xa gả đến Tề quốc, theo lý nên nâng đỡ nhau mới đúng.

Nhưng kỳ thật không phải. Thiếu Vệ cơ không phải là công chúa tôn thất, mà là cung nữ trong của hồi môn của Trưởng Vệ cơ. Bởi vì nàng được Tề Hầu sủng ái, cho nên Vệ quốc phong nàng thành công chúa. Tề Hầu còn thăng nàng lên làm thiếp phu nhân, cứ như vậy liền ngang bằng cùng Trưởng Vệ Cơ.

Trưởng Vệ cơ là công chúa tôn thất. Một cung nữ thế nhưng lại ngang vai vế cùng mình, cùng ngồi, cùng ăn, sao có thể nuốt xuống cơn giận này. Hơn nữa Trưởng Vệ cơ mang thai không lâu, Thiếu Vệ cơ cũng có hỉ. Trưởng Vệ cơ sợ Thiếu Vệ cơ sinh hạ con trai, nên cho người hạ độc Thiếu Vệ cơ. Thiếu Vệ cơ thiếu chút nữa không giữ được con, lần này hai người thù địch vô cùng khắc sâu.


Cho nên Công tử Nguyên cùng Công tử Vô Khuy, bởi vì mẫu thân mà cũng thành nước lửa.

Công tử Nguyên hẳn cũng mười bốn tuổi.

Tam công tử nhỏ hơn hai vị ca ca một ít, gọi là Công tử Chiêu, do công chúa Trịnh quốc sinh. Bất quá hiện tại Trịnh quốc có chút nhỏ bé, cũng không có thân thiết như Vệ quốc cùng Tề quốc. Trịnh cơ tuy rằng cũng sinh con trai nhưng nàng vẫn luôn rất kín tiếng, con trai của nàng cũng được dạy dỗ phi thường nhu thuận, thậm chí có chút yếu đuối, tựa hồ thân thể cũng không tốt lắm. Tuy rằng rất có tài hoa, nhưng Công tử Chiêu không thích biểu lộ. Công tử Chiêu sau này được Tề Hầu sắc phong làm Thái Tử.

Ngô Củ nhìn nhìn thiếu niên trước mắt, đoán hẳn là đại công tử hoặc là nhị công tử, tuyệt đối không có khả năng là tam công tử.

Cung nữ bị đùa giỡn gấp đến xoay quanh, đang nghĩ ngợi cách thoát thân, liền thấy được Ngô Củ. Công tử kia cũng thấy được Ngô Củ, ho khan một tiếng. Cung nữ nắm cơ hội vội vàng chạy.

Công tử kia vừa thấy, tức khắc có chút tức giận, nhưng người đã chạy chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngô Củ. Công tử kia tựa hồ liếc mắt một cái liền nhận ra Ngô Củ, trên mặt lộ ra một ít khinh thường, lắc lư đi lại, cười nói:

“Ta tưởng là ai, thì ra là Thiện phu Củ. Ngươi không ở phòng bếp nấu ăn chạy đến nơi đây làm cái gì?”

Ngô Củ còn chưa có kịp nói chuyện, liền nghe được một tiếng cười khẽ, lại có người đi tới. Hơn nữa không chỉ là một người.

Một người có tuổi ngang bằng vị Công tử đùa giỡn cung nữ. Hắn mặc một thân bạch y đầu mang bạch quan, eo có mang bốn bạch ngọc, dáng người cao gầy, đúng tiêu chuẩn mỹ nam từ trong truyện bước ra. Cằm hơi nhọn, hai mắt hơi hẹp dài, chính là một đôi mắt đào hoa, thời điểm nheo lại đuôi kéo dài thoạt nhìn vô cùng khôn khéo.

Đôi môi rất mỏng nhếch lên, hắn nở nụ cười, đi tới, nói:

“Nhị đệ có điều không biết.”

Hắn mở miệng, Ngô Củ nháy mắt liền phân rõ. Người đến sau này với một bộ dáng mỹ nam trẻ tuổi là Công tử Vô Khuy. Người vừa rồi đùa giỡn cung nữ kia là Công tử Nguyên.

Mà phía sau Công tử Vô Khuy còn có một người. Người kia vóc dáng nhỏ bé thấp hơn Vô Khuy một cái đầu. Dáng người gầy gầy, vừa thấy liền biết sức khỏe không tốt, sắc mặt hơi trắng, thoạt nhìn có chút sợ người lạ. Hắn nép ở phía sau Vô Khuy, còn duỗi tay nắm tay áo Vô Khuy, giống như sợ đi lạc.

Thiếu niên vừa ngẩng đầu, Ngô Củ thấy được diện mạo rõ ràng. Tuy rằng có chút nhỏ gầy nhưng là mày kiếm mắt sáng, môi không dày cũng không mỏng, có tướng sang quý.

Ngô Củ chỉ dừng ở trên người thiếu niên một khắc.


Thiếu niên này ước chừng từ mười đến mười hai tuổi. Nếu Ngô Củ không có đoán sai, thiếu niên lôi kéo tay Vô Khuy, hẳn là con thứ ba của Tề Hầu, cũng chính là Thái tử sau này, Công tử Chiêu.

Nhưng Ngô Củ thật không nghĩ tới, hiện giờ Công tử Chiêu lại cùng Công tử Vô Khuy có quan hệ tốt như vậy? Hai người này ngày sau chính là ngươi chết ta sống.

Công tử Vô Khuy đi tới, cười nói:

“Nhị đệ, ngươi còn chưa biết đâu. Quân phụ đã hạ chỉ phong nhị bá làm Đại Hành Nhân, ít ngày nữa liền phải thay thế Quân phụ đi sứ Cử quốc.”

Công tử Nguyên vừa nghe, tức khắc phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, chóp mũi cũng toát ra mồ hôi, định lực liền không được, sợ tới mức trên mặt đều hiện ra. Hiển nhiên Công tử Nguyên còn chưa có nghe nói chuyện này, cho nên vừa rồi mới mở miệng chế nhạo.

Phải biết rằng Công tử Nguyên tuy rằng là Công tử, nhưng không có chức quan, mà Ngô Củ là Đại Hành Nhân. Tuy rằng không phải Thượng đại phu, nhưng cũng là Trung đại phu, đặc biệt còn thay thế Tề Hầu đi sứ. Dựa theo thời đại này mà nói, Trung đại phu là chức vị khá cao, ước chừng là quan Tam Tứ phẩm. Vì thay thế Tề Hầu đi sứ nên càng cao, ước chừng chính là Tam phẩm. Từ một Thiện phu biến thành quan Tam phẩm, biến động cũng không nhỏ.

Công tử Nguyên hoảng sợ, nghẹn họng trừng mắt nhìn Ngô Củ trân trối, cũng đã quên nói chuyện. Công tử Vô Khuy lúc này mới cười tủm tỉm nói:

“Suýt nữa đã quên, nhị đệ, Quân phụ kêu ngươi đi nói chuyện đó.”

Công tử Nguyên vừa nghe, nhanh lấy cớ chạy trốn, thiếu chút nữa đụng vào tự nhân đang bận rộn.

Công tử Nguyên chạy một mạch. Tươi cười trên miệng Công tử Vô Khuy liền có chút đọng lại. Nhìn bóng dáng Công tử Nguyên, hắn cười lạnh một tiếng, tựa hồ khinh thường.

Ngô Củ nhìn về phía Công tử Vô Khuy. Vừa rồi cũng coi như là Công tử Vô Khuy đã giải vây, vô luận là xuất phát từ cái gì, Ngô Củ cũng hành lễ.

“Đa tạ Trưởng Công tử.”

Công tử Vô Khuy tựa hồ là biến sắc, chuyển hướng nhìn Ngô Củ, lại cười tủm tỉm. Diện mạo hắn xinh đẹp, khẳng định là nhờ giống Trưởng Vệ cơ, cười rộ lên càng mê hoặc. Một bộ hòa ái hiển nhiên là muốn cùng Ngô Củ kết giao.

“Nhị bá nói quá nghiêm trọng, đây là chuyện ta nên làm.”

Công tử Vô Khuy nói, người vẫn luôn đi theo phía sau không lên tiếng lại nhẹ nhàng kéo tay công tử Vô Khuy, tựa hồ có chút sốt ruột, giọng rất nhỏ nói:

“…… Ca ca.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui