Chương 959
Sau khi Nhã Lam ra đi, cha vợ cũng không chịu nhận điện thoại của ông, trả lại toàn bộ chi phiếu ông gửi tới, bày tỏ thái độ không muốn quan hệ gì với ông.
Điều này càng khiến trong lòng ông tự trách hơn.
Ông đã bắt cóc đứa con gái mà ông cụ thương yêu nhất nhưng không đối xử với cô tử tế.
Bác Cách Ngạn đứng ở cửa phòng bệnh, nghe toàn bộ lời nói của Tề Bằng Trình, biết được ông thật sự yêu An Ba, bà quyết định tha thứ cho người đàn ông này.
“Em rể, tôi vẫn cho rằng, An Ba gả cho cậu sẽ cực kỳ hạnh phúc!” Bác Cách Ngạn đi đến trước mặt Tề Bằng Trình, thở dài đầy tiếc nuối.
“Thật xin lỗi, khiến mọi người thất vọng rồi!” Tề Bằng Trình ân hận đáp.
“Hiện tại chúng tôi có tha thứ hay không cũng không còn ý nghĩa gì, An Ba chết rồi!” Bác Cách Ngạn thở dài, “Bác cả nói cả đêm qua cậu đã không ngủ rồi bảo cậu vào nằm nghỉ trên sô pha một lát!”
“Em sợ ông cụ lại tức giận ảnh hưởng đên sức khỏe cho nên vẫn chờ ở ngoài này!” Tề Bằng Trình tự trách cắn môi, “Em vào xem ông cụ!”
“Em rể, có chúng tôi ở đây rồi, cậu cứ yên tâm ngủ đi!” Bác Cách Ngạn cười thoải mái với Tề Bằng Trình.
“Cảm ơn!” Tề Bằng Trình cảm kích nhìn Bác Cách Ngạn một cái.
Có lẽ do hoàn cảnh không nên bọn họ rất rộng lượng.
Khi biết ông là đầu sỏ hại người thân của họ nhưng vẫn có thể tha thứ cho ông, lại còn cười đầy thiện ý như vậy.
Điều này khiến ông nhớ đến Nhã Lam – người vợ trước xinh đẹp, thiện lương, hoạt bát.
Trên người Tề Mẫn Mẫn – tâm can bảo bối của ông cũng có một nửa dòng máu của con người nơi đây nên mới tạo nên tính cách độc đáo, mê người của con bé.
Đột nhiên hạ nhiệt độ, tuyết rơi, nhìn Tề Mẫn Mẫn bị lạnh đến hai gò má đỏ bừng, Hoắc trì Viễn lập tức đau lòng dắt cô đi mua áo bành tô.
Lúc cô thay quần áo, anh nhận được điện thoại của Trác Liệt gọi tới.
“Được, em biết rồi.
Anh chăm sóc ông ngoại cho tốt.” Hoắc trì Viễn nói xong, cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn từ trong phòng thay đồ ra ngoài, nhìn thấy Hoắc trì Viễn trầm tư nhìn điện thoại, liền đưa áo khoác cho người bán hàng, tò mò ôm cánh tay của anh: “Hoắc trì Viễn, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt anh có vẻ trầm trọng.”
Hoắc trì Viễn xoa mặt Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, có chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết.”
“Chuyện gì?” Tề Mẫn Mẫn có chút khẩn trương liếm liếm đầu lưỡi.
Có thể để cho Hoắc trì Viễn mang vẻ mặt trầm trọng như vậy, khẳng định không phải chuyện nhỏ.
Chẳng lẽ là ông ngoại….
Không cần!
Cô và ông ngoại mới nhận thức nhau, cô còn muốn chăm sóc ông thật tốt, ông không thể chết được!
Nhìn thấy trong mắt Tề Mẫn Mẫn toàn là lo lắng, Hoắc trì Viễn khẩn trương nâng mặt cô lên an ủi: “Không nghiêm trọng như thế, đừng khóc!”
“Cuối cùng là làm sao thế?” Tề Mẫn Mẫn nóng vội chan chứa nước mắt hỏi.
Tuy anh nói chuyện không nghiêm trọng lắm, nhưng cô vẫn đang cực kỳ lo lắng.
“Dương Nguyệt Quyên mang theo Tề Lạc chạy tới bệnh viện, cho nên ông ngoại biết rõ ba vợ đã làm gì ở bên ngoài khi mẹ vẫn còn sống… ông ngoại tức đến nôn ra máu… đừng nóng vội, đừng nóng vội…” Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn gấp đến độ rơi lệ, anh khẩn trương trấn an cảm xúc của cô: “Bệnh tình của ông không tăng thêm.
Chỉ là bị chọc tức, nên đuổi ba ra khỏi phòng bệnh.
Chuyện ngày hôm qua Trác lIệt đã nói luôn cho anh biết, nhưng vì để cho em an tâm kiểm tra sức khỏe, anh vẫn chưa nói cho em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...