Chương 724
Rất lâu sau, Hoắc trì Viễn lặng lẽ đứng dậy, nhìn Tưởng phu nhân, thấy bà đã ngủ thật sâu, anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Anh cũng không rời khỏi bệnh viên ngay lập tức mà đến phòng khám của bác sĩ, gõ gõ bàn, đánh thức Ứng Mẫn đang ngủ gục trên mặt bàn: “Hôm nay tâm trạng của Tưởng phu nhân không ổn định.
Em truyền dịch Riga cho bà để bà ổn định lại!”
“Hoắc trì Viễn? Được! Em sẽ ghi chú lại!” Ứng Mẫn vội vàng mở máy tính, ghi chú lại.
“Ứng Mẫn, cảm ơn! Khi tiêm thuốc phải đảm bảo anh có thời gian quay lại!” Hoắc trì Viễn vội vàng nói.
“Anh muốn tìm Tề Mẫn Mẫn sao?” Ứng Mẫn đẩy gọng kính, yên lặng nhìn Hoắc trì Viễn.
“Ừ! Hôn lễ bị hủy bỏ, chắc chắn hiện giờ cô ấy cực kỳ đau lòng! Anh phải đi tìm cô ấy để giải thích!” Hoắc trì Viễn nói xong, mới nói tạm biệt với Ứng Mẫn.
“Hoắc trì Viễn!” Đột nhiên Ứng Mẫn mở miệng gọi Hoắc trì Viễn, đưa di động cho anh, “Anh gọi điện trước đi!”
“Ứng Mẫn! Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn nhận điện thoại, cảm kích nói cảm ơn, bấm số Tề Mẫn Mẫn.
Điện thoại vang hồi lâu nhưng không có ai nhận.
Ngắt máy, trả lại điện thoại cho Ứng Mẫn, “Hiện giờ, chắc cô ấy không có tâm trạng nhận điện thoại từ số lạ đâu!”
Ứng Mẫn bất đắc dĩ đẩy vai anh, “Vậy anh mau đi tìm cô ấy đi!”
Hoắc trì Viễn gật đầu một cái, vội vàng rời đi.
Sau khi Hoắc trì Viễn rời đi, Ứng Mẫn nhìn điện thoại trong tay, nở nụ cười bí hiểm.
——
Tề Mẫn Mẫn ngồi ở trên chiếc giường đã gắn bó với cô 18 năm, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe nói, sau khi chết đi, người ta sẽ biến thành một ngôi sao.
Không biết ngôi sao nào sẽ là mẹ đây?
“Mẹ, con phải làm thế nào mới có thể khiến Hoắc trì Viễn tha thứ cho con? Con không muốn rời xa anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn ôm ngực, đau lòng rơi lệ, “Con rất đau!”
Nếu không phải thích, cô sẽ không đau lòng như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn thấy vẫn là dãy số xa lạ kia, cô cũng không để ý, mặc cho nó kêu.
“Bé con, ai gọi vậy?” Tề Bằng Trình đột nhiên đẩy cửa vào, quan tâm ngồi bên giường.
Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười nhợt nhạt, cô đơn trả lời: “Con không biết!!”
“Vậy thì kệ nó đi.
Ngủ một giấc thật ngon đã!” Tề Bằng Trình ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói, “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chuyện của Hoắc trì Viễn, ba sẽ xử lý giúp con!”
“Không cần xử lý gì cả! Tất cả là do con tự tìm lấy! Ai bảo con đâm chết người con gái anh yêu chứ? Đây gọi là trừng phạt đúng tội, là báo ứng!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, nước mắt lại rơi xuống, ướt cả ngực áo của Tề Bằng Trình.
“Cái gì mà trừng phạt đúng tội chứ? Đó là con vô tình thôi! Đừng nghĩ linh tinh nữa!” Tề Bằng Trình hôn một cái lên trán Tề Mẫn Mẫn, đau lòng vỗ mặt cô, “Vui vẻ lên con! Chưa đến ngày tận thế đâu!”
“Vâng!” Tề Mẫn Mẫn vừa cười vừa khóc.
Cho dù toàn bộ thế giới này vứt bỏ cô nhưng riêng ba thì không.
Hiện tai, cô đã hiểu một điều, đó chính là cho dù bạn làm sai cái gì chỉ riêng ba mẹ là người không vứt bỏ bạn, trách cứ bạn.
Tề Mẫn Mẫn đang muốn nghe lời nằm xuống đi ngủ, liền nhận được một tin nhắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...