Chương 722
Nhưng là anh biết bác gái Tưởng rất cực đoan, nếu biết anh tàn nhẫn rời đi, bà nhất định sẽ lại tự sát một lần nữa.
Anh chỉ có thể thương tổn Tề Mẫn Mẫn, mới bảo toàn được sinh mệnh của bác gái Tưởng.
“Đương nhiên có ý nghĩa! Tôi… tuyệt đối sẽ… không cho cậu trở về….an ủi kẻ thù của tôi! Cậu nói hai câu, có lẽ cô ta đã tha thứ cho cậu rồi.
Tôi tự sát còn có ý nghĩa gì nữa? Con gái của tôi chết là vô ích sao? Nợ máu thì phải dùng máu! Hoắc trì Viễn, đừng tưởng rằng ngăn cản được các người kết hôn là tôi hài lòng rồi! Tôi muốn trả thù! Tề Mẫn Mẫn thiếu của tôi cái gì thì phải trả tôi cái đó.” Phu nhân Tưởng cười to lên.
“Xin bác… không nên làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc trì Viễn khẩn trương nhìn phu nhân Tưởng.
đây là lần đầu tiên anh cầu xin người khác.
Phu nhân Tưởng nói khiến cho anh tràn ngập sợ hãi, anh không có cách nào giảng giải đạo lý cho một người thần kinh không bình thường, không thể nói đạo lý, cho nên anh chỉ có thể bỏ xuống tất cả tôn nghiêm của mình để cầu xin bà.
“Cậu cầu xin tôi vì một hung thủ giết người? Hoắc trì Viễn, cậu khiến tôi quá thất vọng rồi.” Phu nhân Tưởng rống lên: “Cậu như thế này, tôi càng không có cách nào tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn.”
Hoắc trì Viễn nhìn phu nhân Tưởng có chút điên cuồng, lập tức giơ hai tay lên, cố gắng trấn an bà: “Được, cháu không cầu xin thay Tề Mẫn Mẫn nữa.
Bác dưỡng bệnh cho tốt, cháu có thể đi WC chứ?”
“Trong nhà này cũng có WC, cậu không cần ra bên ngoài.” Phu nhân Tưởng bình tĩnh lại, nói.
Hoắc trì Viễn thất vọng nhấp môi mỏng.
Lấy cớ đi ra ngoài cũng không được, hôm nay xem ra đừng nghĩ được rời đi.
“Bác gái, nơi này đã có bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc cho bác, cháu có công việc của cháu, cháu không thể bỏ lại mấy vạn công nhân, ở lại với bác được.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhìn phu nhân Tưởng.
“Bảy ngày! Tôi chỉ muốn cậu ở đây bảy ngày! Bảy ngày này không cho phép cậu gọi điện thoại, không được lên mạng, không được liên lạc với Tề Mẫn Mẫn! Nếu cậu làm được việc này, tôi có thể thu hồi yêu cầu muốn làm cho Tề Mẫn Mẫn nợ máu phải trả bằng máu.” Bà Tưởng lạnh lùng liếc Hoắc trì Viễn.
Bảy ngày?
Bảy ngày không về nhà, bảy ngày không liên lạc với Tề Mẫn Mẫn, bảy ngày không nói lời xin lỗi với Tề Mẫn Mẫn, vậy quan hệ hôn nhân của anh và Tề Mẫn Mẫn sẽ đi đến đâu.
Tề Mẫn Mẫn chỉ e sẽ hoàn toàn hết hy vọng với mình.
Cho dù anh có giải thích thế nào cũng không có tác dụng.
Anh còn có cơ hội được tha thứ sao?
Hoắc trì Viễn đau lòng ngã ngồi xuống ghế.
Anh có thể không đồng ý sao?
“Nợ máu phải trả bằng máu! Hoắc trì Viễn, đừng tưởng rằng ngăn cản được hôn lễ của các người là tôi sẽ vừa lòng! Tôi muốn trả thù! Tề Mẫn Mẫn nợ tôi cái gì thì phải trả lại cái đó!”
Bà Tưởng tuyên bố trong nước mắt, anh biết bà không hề nói chơi.
Nếu anh ở lại đây bảy ngày, bà ấy thật sự có thể thu hồi yêu cầu bắt Tề Mẫn Mẫn đền mạng sao?
Anh không thể khẳng định.
Bởi vì không ai có thể yêu cầu một bệnh nhân tâm thần thực hiện hứa hẹn.
Nhưng anh chắc chắn, nếu anh khôn đồng ý, bà Tưởng sẽ trả thù ngay lập tức.
Nhà tan cửa nát, hận thù trong lòng vốn không thể hóa giải.
Nếu tinh thần của bà Tưởng còn tỉnh táo, có lẽ anh còn có thể giải thích với bà một chút lý lẽ.
Nhưng với tình trạng hiện giờ của bà, một chút kích thích có thể làm cho bà trở nên điên cuồng, anh phải phân rõ phải trái với bà như thế nào bây giờ?
Có lẽ cứ đồng ý với điều kiện của bà trước đã, tiếp theo sẽ nghĩ cách giải thích với Tề Mẫn Mẫn.
“Được.
Cháu đồng ý với bác! Bảy ngày sau, bác không thể giữ cháu lại được.
Công ty không thể một ngày không chủ, bảy ngày là giới hạn của cháu.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nhìn bà Tưởng, mím chặt môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...