Chương 686
“Ba, nói về tình yêu của ba mẹ đi.
Con muốn nghe lại một lần nữa.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn Tề Bằng Trình tuy anh tuấn nhưng lại nhiều hơn những dấu vết của năm tháng.
“Ba và mẹ con gặp nhau lúc đang đi du lịch Đông Bắc, bà ấy là công chúa nhỏ của tộc Ngạc Luân Xuân.
Khi ba muốn đưa bà ấy trở về thành phố A, ông ngoại của con rất phản đối…” Tề Bằng TRình nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên gặp được vợ mình, trong ánh mắt có nhiều hơn một phần dịu dàng nhàn nhạt.
Tề Mẫn Mẫn đã nghe chuyện cũ không biết bao nhiêu lần, ở trong lòng ông ngáp một cái, dần dần bị thần ngủ chăm sóc, đi gặp Chu Công.
Tề Bằng Trình bế con gái lên, nhẹ nhàng xuống lầu, đặt cô lên giường, thật cẩn thận giúp cô đắp chăn lại.
Ông cúi người, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô: “Ngủ đi, công chúa nhỏ của ba.
Nếu con bị Hoắc trì Viễn bắt nạt, ba sẽ vĩnh viễn giúp con tránh gió cảng cong.”
…
Hoắc trì Viễn bị từng đợt đau đầu làm cho tỉnh lại, sau khi uống vào một ly trà giải rượu, liền ngồi lên ghế sofa đến ngẩn người.
Ngày mai đã cử hành hôn lễ, sau ngày mai, Tề Bằng TRình không thể sử dụng bất cứ lý do gì để gọi Tề Mẫn Mẫn về.
Không biết nha đầu đó đã ngủ chưa.
Hoắc trì Viễn lấy điện thoại ra, đăng nhập QQ, nhìn thấy cô online, liền gửi một khuôn mặt cười qua.
Đợi hồi lâu cũng không thấy đáp lại, anh liền thong thả đi đến phòng tắm, tắm nước nóng một cái, khi trở ra đã trở nên sạch sẽ và thanh mát.
Một túm tóc hơi xoăn rủ xuống ở trên trán khiến anh lập tức trông trẻ ra đến năm tuổi, giống như một sinh viên chỉ vừa mới tốt nghiệp.
Chờ anh cầm lấy di động ở trên bàn trà muốn quay lại phòng ngủ, thấy trên màn hình có tin nhắn gửi đến.
Anh lập tức mở màn hình ra, nhìn tin nhắn ở bên trên.
Tề Mẫn Mẫn: Ngại quá, mới vừa ngủ quên mất.
Tề Mẫn Mẫn: Chú, anh đã ngủ chưa?
Tề Mẫn Mẫn: Hoắc trì Viễn, sao không nhắn lại, đã ngủ chưa?
Hoắc trì Viễn nhanh chóng ngồi lên sofa, bắt đầu nhắn lại: Đi tắm, mới vừa thấy tin nhắn, còn chưa ngủ à?
Chẳng được bao lâu, Tề Mẫn Mẫn liền gửi lại tin nhắn: Không, đúng là mới ngủ một giấc, giờ đã tỉnh rồi.
Khuôn mặt của Hoắc trì Viễn cuối cùng vẫn tươi cười như cũ.
Tề Mẫn Mẫn: hai ngày em không ở nhà, anh ngủ được không?
Hoắc trì Viễn: NgỦ được…
Tề Mẫn Mẫn: (cười đến trời đất lăn lộn) có nhiều sai lệch không thế, không ngủ được thì có.
Vợ ngủ rất ngon, muốn ngủ là ngủ luôn!
Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn trả lời lại, cười đùa.
Anh thu âm một đoạn gửi qua: Nha đầu, em biết rõ lòng anh mà.
Tề Mẫn Mẫn gửi một icon cười trộm.
Hoắc trì Viễn thở dài: Nha đầu, muốn gặp anh không?
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi: Bây giờ?
Hoắc trì Viễn: Uhm, có gì không được?
Tề Mẫn Mẫn: Không được, vợ chồng trước khi kết hôn không thể gặp mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...