Hoắc Trì Viễn dùng sức cắn hàm răng một chút, buông Tề Mẫn Mẫn ra, đưa lưng dựa vào trên ghế, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tốt lắm!”
“Xem ra chúng ta đạt được suy nghĩ chung.” Tề Mẫn Mẫn vươn tay phải hướng Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn căn bản không có đáp lại Tề Mẫn Mẫn, hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, liền cầm văn kiện ở một bên, bắt đầu nghiêm tức nghiên cứu.
Tề Mẫn Mẫn không quan tâm thu tay lại, nhún vai.
Cô thưởng thức khuôn mặt lạnh khốc của Hoắc Trì Viễn, đột nhiên bừng tỉnh đại ngỗ, ngạc nhiên hỏi: “Chú à, như vậy chú không nghĩ ly hôn, không phải là yêu tôi chứ?”
“Em cảm thấy có thể sao?” Hoắc Trì Viễn xiết văn kiện trong tay, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn, con ngươi đảo qua toàn thân Tề Mẫn Mẫn, “So với Y Nguyên, em chính là một cái nha đầu không có lớn lên.
Trên người của em có điểm nào có thể làm cho tôi yêu?”
“Có!” Tề Mẫn Mẫn nghe được cái tên Y Nguyên, không khống chế được phẫn nộ, “Tôi còn sống, mà cô ta đã chết!”
Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn thành công chọc giận, dương tay đánh cô một cái tát.
Trên mặt Tề Mẫn Mẫn vốn đã sưng lại thêm một đạo đả thương mới.
“Dừng xe!” Tề Mẫn Mẫn nhục nhã bụm mặt, hướng lái xe rống to.
Hôm qua anh vì người phụ nữ đó rống cô, hôm nay lại vì người phụ nữ đó đánh cô, vậy ngày mai thì sao? Anh có phải sẽ vì người phụ đó bóp chết cô?
Hoắc Trì Viễn hoảng hốt khi biết mình tát Tề Mẫn Mẫn.
Hắn lại mất kèm chế.
Nhìn thấy nước mắt của cô, hắn có chút tự trách: “Thực xin lỗi.”
Đây là hắn lần đầu tiên hắn đánh nữ nhân, cũng là lần đầu tiên nói”Thực xin lỗi”.
Hắn biết chính mình vẩn không thể quên được, không thể kìm chế bản thân.
Cho dù là năm năm qua, hắn vẩn không thể chấp nhận sự thật.
Đây là nổi đau trong lòng của hắn.
Tề Mẫn Mẫn dẫm lên nổi đau của hắn, lời của cô giống như một con dao vô hình khứa vào trong lòng hắn,làm cho trong tim vết thương trong lòng hắn lại nứt ra, hắn mới có thể mất đi lý trí.
“Dừng xe! Cho tôi xuống!” Tề Mẫn Mẫn gương mặt chứa đầy nước mắt, trong lòng đau như cắt, hét to.
Hắn đánh cô một cái, nói một câu”Thực xin lỗi” đã nghĩ là xong sao.
Cô đã bị hắn làm cho tổn thương.
Cô không thể đi vào phòng chiếu phim tràn ngập kỷ niệm của anh và Tưởng Y Nhiên, không thể thay thế Tưởng Y Nhiên là sự thật.
Hoắc Trì Viễn chỉ kêu cô một lần là “Tưởng Y Nhiên” đã khiến cô thương tích đầy mình
Cô trong lòng cô bực tức!
Cô muốn khóc!
“Tốt lắm! Đừng khóc!” Hoắc Trì Viễn đau lòng đem Tề Mẫn Mẫn kéo vào trong lòng ngực, một bên giúp nàng lau nước mắt, một bên tràn ngập xin lỗi nói, “Là anh sai rồi.”
“Chú đúng! Sai chính là tôi! Tôi chính là một người ngu ngốc, thế nhưng nghĩ đến chú bắt đầu để ý ta.
Chú đi ôm Tưỡng Y Nguyên đi,!” Tề Mẫn Mẫn thương tâm ở trong lòng Hoắc Trì Viễn mà giãy dụa.
“Nha đầu, đừng nói những lời giận dữ!” Hoắc Trì Viễn không nhịn được.
Năm năm đến, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới Tưỡng Y Nhiên, bởi vì tất cả mọi người biết đó là một người hắn cấm – kị.
“Ta về sau không bao giờ… Cô nói tới cô ấy nửa! Ta chính là không đúng! Không có yêu!” Tề Mẫn Mẫn phẫn nộ địa vặn vẹo thân thể, tránh cái ôm của Hoắc Trì Viễn.”Về sau chúng ta như trước kia, không quan hệ gì! Chú yêu ai thì yêu đi! Chú thả tôi ra! Tôi cũng phải đi tìm người yêu của tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...