Vợ Cũ Thật Quyến Rũ FULL
Chương 1764
“Từ hôm qua mà cậu lại không nói cho tớ?” Vương Giai Tuệ bất mãn lớn tiếng kháng nghị.
“Quá mệt mỏi, ai cũng không muốn nói.
” Giọng của Tề Mẫn Mẫn có chút yếu ớt.
“Nói cho tớ biết, cậu đang ở đâu?” Vương Giai Tuệ vội vàng hỏi.
“Tớ về nhà.
” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng ngủ quen thuộc.
Cô về nhà, trở về ngôi nhà chân chính của cô, ngôi nhà vĩnh viễn rộng mở đón cô về, nhưng người mở cửa cho cô đã không còn nữa rồi.
Ba……
Nhớ đến ba cô lại rơi lệ.
“Nhà nào của cậu cơ?” Vương Giai Tuệ thận trọng nói.
“Còn có thể là nhà nào?” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cay đắng hỏi lại.
“Cậu đợi tớ!” Vương Giai Tuệ nói xong liền cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn để điện thoại lên đầu giường, liền đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, cô thất thần nhìn thẳng.
Nhà nào của mình?
Giai Tuệ lai hỏi cô về nhà nào của cô.
Ngoài nơi này, cô còn có nhà nào để về?
Cô và Cố Mac đã ly hôn.
Tim quặn lên từng đợt.
……………….
.
Hoắc Nhiên dừng xe ở cổng lớn nhà họ Tề, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn đang có chút căng thẳng bất an:”Anh cả?”
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn lên cửa sổ tầng hai, giọng khàn khàn nói:”Hai người đi vào thôi.
”
“Anh không vào gặp Tề Mẫn Mẫn?” Vương Giai Tuệ có chút kinh ngạc.
Lúc Hoắc Trì Viễn nghe nói Tề Mẫn Mẫn trở về xong, lập tức bỏ bộ mặt chủ nhà xuống, lập tức gọi Hoắc Nhiên đến đón anh.
Sao giờ đã đến nhà họ Tề, anh lại không xuống xe?
Cô thật sự không hiểu Hoắc Trì Viễn.
“Cô ấy chỉ còn lại ngôi nhà này.
Anh không muốn cô ấy vì trốn anh mà bỏ nơi này.
” Đôi môi Hoắc Trì Viễn run rẩy tái nhợt.
Nghe Hoắc Trì Viễn nói, Vương Giai Tuệ khổ sở cắn môi.
Hai người này sao cứ phải tra tấn nhau như vậy.
Tề Mẫn Mẫn cũng không vui vẻ.
“Anh cả, để em hỏi xem Tề Mẫn Mẫn có muốn gặp anh không.
” Vương Giai Tuệ quan tâm nói.
“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn khàn giọng nói.
Vương Giai Tuệ cười cười, liền nhảy xuống xe, hưng phấn vọt vào nhà họ Tề.
Nghe thấy tiếng chuông gọi cửa, Tề Mẫn Mẫn đặt mì ăn liền xuống bàn, đi ra mở cửa.
“Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ ôm Tề Mẫn Mẫn thật chặt, nước mắt vui sướng lấp lánh, “Cậu còn nhớ mà trở về à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...