Vợ Cũ Thật Quyến Rũ FULL


Chương 1512
Anh còn không nói cho Tề Mẫn Mẫn biết, bởi vì anh không có mặt trong cuộc họp, đàm phán bị phá hủy.

Tổng giám đốc đối phương cho rằng anh không có thành ý nên giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Tiền mãi mãi sẽ không kiếm đủ nếu hợp tác lần này không thành thì anh có thể hợp tác với người khác nhưng bà xã chỉ có một thôi.
Vì cô, anh đã biến thành một người đàn ông trọng sắc khinh lợi rồi.
Nếu ở cổ đại, anh sẽ là một hôn quân đó.
——
Tề Bằng Trình đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn.
“Em gái con dẫn bạn trai về ra mắt trưởng bối là việc quan trọng.

Chúng ta có thời gian thì ăn cơm sau cũng được.


Con chăm socs cho Tiểu Nhiễm thật tốt!” Tề Bằng Trình cười nói.
Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đang chơi game, cười gật đầu: “Vâng!”
“Máy này không có Plans vs Zombie.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm xoay đầu lại.
“Thật sự là trẻ con!” Hoắc Trì Viễn không thương tìn nói, “Trò chơi này quá trẻ con!” Muốn cô vui, máy tinh của anh đều để cho cô chơi đến hỏng.
“Em mới không phải đứa bé.

Nếu em là đứa bé thì sao anh có thể yêu em được!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Có đạo lý!” Hoắc Trì Viễn xoay mặt Tề Mẫn Mẫn qua, cười cúi đầu hôn lên môi cô.
“Em chết bây giờ!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, bất mãn kháng nghị.
Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ trừng màn hình laptop, nhìn Tề Mẫn Mẫn chơi vui vẻ quên trời đất.
Sức hấp dẫn của anh bị giảm sút sao?
Sức hấp dẫn của anh còn không bằng trò chơi nữa.
Anh mím môi, hung hăng nhìn zombie trên màn hình.

“Lại chết rồi!” Tề Mẫn Mẫn tiếc nuối đập bàn phím.
Hoắc Trì Viễn ôm cả người Tề Mẫn Mẫn lên, chuyển người để cô ngồi giang chân lên người anh.

Sau đó cười mị hoặc thì thầm bên tai cô, “Đến lượt anh ăn em rồi!”
Hoắc Tương ngồi trên máy bay, có chút căng thẳng nắm tay Tần Viễn Chu, cười cười với anh:”Sao lại có cảm giác muốn bỏ trốn thế này?”
“Tại anh không cho em đủ cảm giác an toàn.” Tần Viễn Chu nắm hai tay Hoắc Tương, tràn ngập áy náy nói.
“Có thể là con dâu mới sợ gặp ba mẹ chồng.” Hoắc Tương nói xong, lâp tức tự giễu cười cười, “Em còn chưa phải là con dâu mới.”
“Có lẽ ba mẹ anh sẽ cản trở.

Nhưng hãy tin tưởng anh, lúc này đây, anh có thể gánh vác được.

Bọn họ không thể lại lấy một người qua đường về làm con dâu nữa đâu.” Tần Viễn Chu thân thiết hôn lên trán Hoắc Tương, “Anh chỉ muốn một mình em thôi.”
“Nói không chừng người qua đường đó rất xinh đẹp.” Hoắc Tương ngẩng đầu nhìn Tần Viễn Chu.
Cô không biết sao mình có thể tự tin đến vậy, cô chỉ cảm thấy Tần Viễn Chu cả đời sẽ yêu một mình mình.

Với gia thế của anh, loại phụ nữ nào mà không tìm được?
“Em thấy Trần Lam không xinh đẹp sao?” Tần Viễn Chu nhíu mày nhìn Hoắc Tương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận