Chương 140
“Em không đói bụng sao?” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái!
“Đói chứ! Nhưng tại chú không để ý đến tôi nên trong lòng tôi thấy không thoải mái” Tề Mẫn Mẫn cong môi nói.
“Mau ăn đi! Lát nữa tôi đưa em vê nhà.” Thanh âm của Hoắc Trì Viễn trầm ấm mang theo dịu dàng, không còn lạnh như băng nữa.
“Về nhà? Tôi không muốn về nhà phải nói chuyện với bà mẹ kế kia.” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn muốn đưa cô về nhà, liền mất hứng bĩu môi, dùng dĩa xiên vào giữa miếng gan ngỗng.
“Là về nhà của tôi.” Hoắc Trì Viễn vuốt mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói,”Mẹ đã nói ra cho cả nhà biết việc ngày hôm qua em bị đau bụng kinh, bà nội trác tôi vì sao không chăm sóc tốt cho em, muốn em về, còn nói sẽ cho em mấy món thuốc quý.”
“A? Xấu hổ chết đi được!” Tề Mẫn Mẫn một mặt thẹn thùng, một mặt cảm động.
Nhà bọn họ từ ngày đó thái độ với cô cũng không thân mật nhiệt tình gì nhiều, không ngờ nghe tin cô bị đau bụng kinh, lập tức quan tâm muốn cho cô thuốc quý.
Như vậy mới là người một nhà! Trước khi khi còn ở nhà, khi cô bị đau bụng kinh, mẹ kế ngay cả chén đường đỏ cũng không cho cô uống, làm cho cô nằm ở trong phòng đau muốn chết.
Nghe Hoắc Trì Viễn nói mà trong lòng ấm áp, giống như băng tan, nháy mắt đã ấm nóng đến chân.
“Tôi gần đây có lẽ sẽ bận rất nhiều việc, không có nhiều thời gian chăm sóc em.
Như vậy cũng tốt.
Mẹ là chủ nhiệm phụ khoa, đau bụng kinh đối với bà chỉ là bệnh nhỏ.” Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ lên bàn tay Tề Mẫn Mẫn, ý bảo cô hãy yên tâm, mau ăn cơm.
“Tính thêm chú, trong nhà này có tất cả ba bác sĩ sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
Cô đã biết từng người trong nhà họ Hoắc, Hoắc Trì Viễn từng nắm vị trí quan trọng trong khoa thần kinh, Hoắc Nhiên là bác sĩ chỉnh hình, bà Cố là chủ nhiệm phụ khoa.
“Sai!” Hoắc Trì Viễn cong khóe môi, cười nói nho nhã:”Là bảy.”
“Bảy?” Tề Mẫn Mẫn bắt đầu giơ tay đếm từng người trong nhà bọn họ.
Trừ Hoắc Tương là tiểu thuyết gia và cô, nhà anh tổng cộng mới có năm người.
“Ông nội tôi, cha tôi, chú tôi, cô tôi, mẹ tôi, Hoắc Nhiên, và tôi.” Hoắc Trì Viễn trả lời có chút kiêu hãnh.
Tề Mẫn Mẫn há hốc miệng, giống như bị nghẹn một quả trứng gà:”Nhà chú cũng có thể mở hẳn một cái bệnh viện đó!”
“Chú tôi là cục trưởng bộ vệ sinh của tỉnh, cô tôi là phó viện trưởng, cha tôi là viện trưởng bệnh viện quân đội, hiện tại những người còn tại chức vị cao có mẹ tôi và Hoắc Nhiên.
Ngày trước, tôi cũng từng nghĩ mình sẽ làm việc trên bàn mổ cả đời.” Hoắc Trì Viễn nói xong, bắt đầu trầm mặc.
Hiện tại công việc của anh cũng là công việc của một thương nhân, kém xa ước mơ của anh.
Anh thường mơ thấy tai nạn xe năm năm trước.
Anh nắm chặt bàn tay theo bản năng.
Tuy rằng ngón tay anh hiện tại đã có thể vận động bình thường, nhưng đã mất đi sự linh hoạt, không thể cầm được dao phẫu thuật nữa.
Đôi tay của bác sĩ khoa thần kinh được yêu cầu độ chính xác phải cực kỳ cao.
Nhận ra ý tứ của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn áy náy muốn bật khóc.
Cô cúi đầu, yên lặng ăn bữa sáng.
Chính cô đã hủy hoại ước mơ của anh, sự nghiệp của anh.
Cô là một tội nhân!
Trên đường về nhà, Hoắc Trì Viễn luôn nghe điện thoại, không phải tại công ty xảy ra vấn đề gì, mà là nhà xưởng có việc, Tề Mẫn Mẫn thế mới biết anh bận rộn như thế nào.
Cô dựa đầu vào bờ vai anh, nắm thật chặt cánh tay trái đang rảnh rỗi của anh.
“Không thấy nhàm chán sao?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn.
Anh luôn luôn gọi điện thoại, không nói với cô câu nào.
“Sẽ không đâu! Tôi rất thích bộ dáng đang làm việc của chú.
Siêu cấp manly!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Cô và anh đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay anh.
Cô sẽ không nói cho anh biết, cô đau lòng nhiều thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...