Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Tất cả mọi thứ đều quá nặng nề, đè nén khiến Chu Mộng Chỉ không thở nổi, cô luôn lo lắng và nghi ngờ. Chu Mộng Chỉ dường như nhạy cảm đến mức biến thái, ngoài vài giờ ngủ nông, cô dường như rất căng thẳng, trút hết tâm tư để giám sát và điều tra Cố Thiên Tuấn.

Vừa nãy Chu Mộng Chỉ nếm được hương nước trái cây từ miệng Cố Thiên Tuấn, còn biểu hiện mất tập trung của Cố Thiên Tuấn, khiến cho thế giới của Chu Mộng Chỉ sụp đổ hoàn toàn!

Tâm trí của Chu Mộng Chỉ không ngừng tưởng tượng ra sau khi chuyện bị bại lộ, cô và Chu Hán Khanh đều chết không có đất chôn thân!

Không! Tuyệt đối không thể! Cô không cam tâm, cô không cho phép xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không cho phép!

Sau đó, Chu Mộng Chỉ cực kỳ căng thẳng và lo lắng bắt đầu khó thở, lồng ngực từ khi bắt đầu hơi nhức nhối bây giờ trở thành nỗi đau thấu tim gan.

"Là ai? Rốt cuộc là ai? Mình phải giết cô ta, giết cô ta!"

Do đắm chìm trong ảo giác của sự sợ hãi và giận dữ, cơ thể và trái tim Chu Mộng Chỉ vốn dĩ mang bệnh giờ đây bắt đầu không phân biệt được giữa hiện thực và mộng cảnh, cố cứ lẩm bẩm lặp lại câu nói này, sau đó càng ngày càng to tiếng, càng ngày to lên!

"Mộng Chỉ, Mộng Chỉ em sao vậy?" Cố Thiên Tuấn ngay lập tức bị đánh thức bởi những lời nói bậy của Chu Mộng Chỉ, anh lo lắng ôm lấy Chu Mộng Chỉ hỏi

"Là ai? Rốt cuộc là ai? Đau lòng quá, mình phải giết cô ta, giết cô ta!" Chu Mộng Chỉ quằn quại trong đau đớn, âm thanh sắc bén và dữ dội.


Cố Thiên Tuấn nhìn Chu Mộng Chỉ phát bệnh, cũng không quan tâm cô đang nói gì, vội bế cô lên và vội vã chạy xuống lầu.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong sảnh biệt thự rộng lớn, Cố Thiên Tuấn vừa chạy xuống lầu vừa lo lắng cho Chu Mộng Chỉ đang lẩm bẩm trong đau đớn, hét to: "Hán Khanh! Chị Lý, mau chuẩn bị xe, Mộng Chỉ cảm thấy không khỏe!"

Chu Hán Khanh ở biệt thự bên cạnh đã chạy vào biệt thự trươc, sau đó chị Lý cũng vừa khoác áo chạy vào.

Biệt thự Cố Thị vốn rất hiếm người làm bắt đầu luống cuống…

Buổi sáng trong bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng, Chu Mộng Chỉ nằm trên giường, tuy mắt nhắm lại nhưng thần trí bất ổn.

Trước mặt là một màn sương dày đặc, Chu Mộng Chỉ vung mạnh đối tay, nhưng màn sương đó vẫn không tan đi.

"Tiểu Mộng, Tiểu Mộng, sao con không về nhà, con có biết là bố nhớ con lắm không?" Giọng nói già nua yếu ớt cất lên bên tai Chu Mộng Chỉ

"Ai? Ông là ai? Mau ra đây!" Chu Mộng Chỉ hoang mang hét to trong màn sương trắng trước mặt.

"Bố là bố con đây! Bố khó khăn lắm mới nuôi con khôn lớn, nhưng sau khi con học đại học, ngoài cho bố ít tiền sinh hoạt thì không bao giờ về nhà thăm bố, con biết là bố nhớ con lắm không?" Giọng nói tiếp tục vang lên, khiến Chu Mộng Chỉ hoảng sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất.

"Không, ông không phải bố tôi, bố tôi chết rồi, không phải là kẻ ăn mày dơ bẩn ở khu ổ chuột như ông!" Chu Mộng Chỉ lắc đầu điên cuồng, lặp lại nhiều lần câu nói đó.

"Tiểu Mộng à, sao con lại trở nên thế này? Nào theo bố về nhà nào! Trở về ngôi nhà mà chỉ có hai bố con mình!" Giọng nói già yếu càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Chính là lúc này, đột nhiên từ trong màn sương bất ngờ xuất hiện một bàn tay phủ đầy đất bẩn và vết chai tóm lấy chân của Chu Mộng Chỉ.

"Cút đi, cút đi! Buông tôi ra, buông ra!" Chu Mộng Chỉ hét lên trong sợ hãi, không ngừng run rẩy đôi chân, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đó được.

"Con vốn dĩ thuộc về nơi bẩn thỉu và lạc hậu đó, bất luận con làm gì thì cũng không thể thoát khỏi, Tiểu Mộng à, chấp nhận đi!" Giọng nói già nua đó bắt đầu cười phá lên, đồng thời càng kéo mạnh đôi chân của Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ cảm thấy bản thân không thể nào nhúc nhích được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay đó nắm lấy chân mình, từng chút một kéo mình về phía trước.

"Không! Thiên Tuấn! Thiên Tuấn cứu em, cứu em!" Chu Mộng Chỉ hét lên, cô vùng vẫy mạnh mẽ, "Em không muốn trở về nơi nghèo khổ đó, không!"


"Em đang gọi anh sao?"

Chính là lúc toàn thân Chu Mộng Chỉ đang run rẩy nằm trên mặt đất, chân của Cố Thiên Tuấn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Chu Mộng Chỉ, anh nhìn cô từ trên cao tít, giọng nói lạnh lùng.

"Thiên Tuấn, Thiên Tuấn cứu em!" Chu Mộng Chỉ ôm lấy chân của Cố Thiên Tuấn, ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn.

Tuy nhiên, Chu Mộng Chỉ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt Chu Hán Khanh toàn là máu!

Chỉ thấy Chu Hán Khanh trừng mắt lên, sắc mặt tím tái, đôi môi trắng bệch nói: "Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn đã biết mối quan hệ giữa chúng ta rồi, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể chết cùng nhau!"

Chu Hán Khanh chưa nói xong, chỉ nghe ầm một tiếng, thi thể anh ngã lên người của Chu Mộng Chỉ.

"A!" Chu Mộng Chỉ mở miệng hết to, thì phát hiện bản thân không thể nói thành tiếng được nữa, cô sợ đến mức co giật, muốn đẩy thi thể Chu Hán Khanh ra nhưng thi thể của Chu Hán Khanh rất nặng, cô có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được!

"Cứu, cứu với!" Chu Mộng Chỉ mở to miệng, cố gắng phát ra tiếng nói.

Lúc này, Cố Thiên Tuấn đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ vừa nhìn thấy Cố Thiên Tuấn thì như tóm được chiếc phao cứu sinh, cả người tràn đầy sức sống, cô cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy chân mình, rồi không chần chừ đạp lên thi thể của Chu Hán Khanh, bổ nhào đến chân của Cố Thiên Tuấn, khóc lóc: "Thiên Tuấn, cứu em, cứu em!"

Tuy nhiên Cố Thiên Tuấn dứt khoát đẩy Chu Mộng Chỉ ngã sang một bên, anh nhìn Chu Mộng Chỉ nói: "Chu Mộng Chỉ, tôi đã biết hết tất cả những việc cô làm rồi! Tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy đâu!"


"Không! Thiên Tuấn, anh nghe em giải thích, anh nghe em giải thích!" Chu Mộng Chỉ bò về trước điên cuồng, cô muốn nắm lấy chân quần của Cố Thiên Tuấn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn rút một cây súng ra, anh chĩa vào đầu của Chu Mộng Chỉ: "Chu Mộng Chỉ, cô đi chết đi!"

Cố Thiên Tuấn vừa nói xong thì bóp cò…

"Không!" Chu Mộng Chỉ đang nằm trên giường bệnh bỗng hét lên, cô như con quỷ hét lên một cách thê lương trong phòng bệnh tư rộng lớn sang trọng.

"Mộng Chỉ! Mộng Chỉ em tỉnh lại đi, sao rồi? Em sao rồi?" Cố Thiên Tuấn ở giường bên trông chừng cô, đột nhiên bị những lời nói nhảm nhí của Chu Mộng Chỉ làm cho giật mình tỉnh giấc, anh vội đứng dậy và muốn lay tỉnh Chu Mộng Chỉ.

"Đừng giết em! Đừng giết em!" Chu Mộng Chỉ mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn.

"Thiên Tuấn, đừng giết em!" Chu Mộng Chỉ mồ hôi nhễ nhãi sợ hãi lùi về sau, nhìn Cố Thiên Tuấn khóc sướt mướt.

"Mộng Chỉ em gặp ác mộng à?" Cố Thiên Tuấn vội ôm Chu Mộng Chỉ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Được chạm vào cơ thể ấm áp thật sự của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ mới bừng tỉnh trở lại, tim cô vẫn đang sợ hãi, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui