Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

60531.Khi An Điềm thở hổn hển đứng trước cổng trường mẫu giáo là chuyện của nửa tiếng sau đó rồi. Cô lao đến trước cổng trường mẫu giáo, ra sức đập thật mạnh vào cánh cổng sắt của trường: “Mở cửa! Mau mở cửa ra! Tôi muốn gặp con trai của tôi!”

Lòng bàn tay ngày càng đỏ hơn, nhưng dường như An Điềm không cảm thấy đau đớn, vẫn đập thật mạnh vào cánh cửa.

An Điềm tự an ủi mình, nhưng đồng thời cũng không kìm được sự hoảng loạn trong lòng: An An, con nhất định sẽ không có việc gì đâu, tại mẹ đa nghi thôi, tại mẹ đa nghi thôi!

“Chị à, tôi có thể giúp gì cho chị không?” Bảo vệ đang ngồi trong phòng trực cách đó không xa nghe thấy tiếng đập cửa liền vội vàng chạy đến.

An Điềm nhìn chằm chằm vào chú bảo vệ kia một lúc, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tăng lên: Người bảo vệ đeo khẩu trang nhìn trông giống Chu Hán Khanh đâu rồi? Anh ta đã đi đâu rồi?

An An…

Chắc An An sẽ không…

Cổ họng An Điềm nghẹn lại, trong mắt đột nhiên trợn to lên: “Không phải trường có hai nhân viên bảo vệ à? Người kia đâu rồi? Anh ta đâu rồi? Anh ta đi đâu rồi?”

“Đồng nghiệp của tôi cảm thấy không khỏe, vừa đi vào nhà vệ sinh rồi!” Bảo vệ kia nhìn thấy An Điềm kích động mà cảm thấy khó hiểu.

“Vào nhà vệ sinh?” An Điềm lắc đầu, cảm thấy mọi việc không hề đơn giản như vậy. Cô vẫn đập thật mạnh vào cánh cửa và hét to: “Con trai tôi đâu? Tôi muốn gặp con trai tôi, An An! Mau cho tôi vào trong!”

Bảo vệ thấy tâm trạng An Điềm kích động như thế liền lấy điện thoại ra, vừa bấm số gọi cho hiệu trưởng trường, vừa cố gắng trấn tĩnh An Điềm: “Chị à, bây giờ đang trong giờ học, nếu chị muốn gặp con mình, chị có thể…”


“Tôi muốn gặp con trai tôi!” An Điềm ngắt lời bảo vệ. Đây là lần đầu tiên cô nói to tiếng với người khác, vì cô quá lo lắng, cũng thực sự không biết mình phải làm gì.

Bảo vệ nhìn thấy An Điềm đang trong tình trạng điên rồ như vậy nên cũng không dám nói gì nữa.

Đúng ngay lúc này, điện thoại của bảo vệ cũng được kết nối. Anh ta nhanh chóng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Thầy hiệu trưởng hả, bây giờ có một chị phụ huynh đang ở trước cửa, nói muốn vào trong gặp con, tâm trạng chị ấy khá kích động.”

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã hỏi một câu hỏi.

Bảo vệ lắc đầu nói: “Tôi không biết cô ấy tên gì.”

Bảo vệ trả lời xong rồi nhìn sang An Điềm. “Chị à, cho hỏi chị tên gì? Con của chị tên gì?”

“Tôi tên An Điềm, con trai tôi là An An! Tôi muốn gặp con trai tôi!” An Điềm vẫn đang đập rầm rầm vào cửa như điên loạn, giọng cô thậm chí như sắp khóc. “Tôi muốn gặp con trai tôi! Tôi muốn gặp An An!”

“Chị à, chị hãy bình tĩnh một chút.” Bảo vệ xoa dịu An Điềm trước, sau đó nói với người ở đầu bên kia điện thoại. “Chị phụ huynh này nói mình là An Điềm, con của chị ấy tên là An An.”

Giọng của bảo vệ vừa dứt, thầy hiệu trưởng ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên cao giọng lên: “Tại sao cậu không nói sớm? Mau mở cửa cho cô ấy, chúng tôi sẽ đến đó ngay!”

“Vâng, vâng, vâng.” Bảo vệ giật bắn mình, sau khi vâng dạ và cúp điện thoại liền nhanh chóng mở cửa cho An Điềm.

An Điềm chạy thẳng vào trong trường mẫu giáo, không dừng lại dù chỉ một lúc, chạy thẳng đến lớp học của An An.


Lúc này, cô chủ nhiệm và hiệu trưởng vừa nói ở đầu bên kia điện thoại đã chạy đến trước mặt An Điềm với một tốc độ đáng báo động.

“ChịAn Điềm, xin chị bình tĩnh lại đã.” Một nhóm người tập trung trước mặt An Điềm và ôn tồn khuyên nhủ.

“Tôi muốn gặp con trai tôi!” An Điềm đẩy người đứng chắn trước mặt mình ra, tiếp tục chạy về phía trước.

“An An hiện đang ở trong lớp, chúng tôi sẽ cùng đi với cô.” Cô chủ nhiệm và hiệu trưởng trường đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng vòng ra phía sau An Điềm, rồi cũng vội vã chạy về phía trước.

Đến khi An Điềm được một nhóm người tiền hô hậu ủng đi đến trước cửa lớp học, các cô giáo đã ngay lập tức bị thế trận hùng hổ này làm cho sợ hãi, phải ngây người ra một lúc rồi mới đến chỗ An Điềm.

Lúc này, An Điềm đã đứng ở cửa và nhìn một lượt bọn trẻ đang ở trong lớp.

Tuy nhiên, không thấy bóng dáng An An đâu cả!

“Con tôi đâu?” An Điềm vội tóm lấy cô giáo kia, trong giọng nói không kiểm soát được sự run rẩy và hoảng loạn. “Con tôi, An An đâu?”

“An An?” Cô giáo dùng bộ não vốn đã đình trệ của mình suy nghĩ một lúc, sau đó mới vội vàng giải thích với An Điềm. “Bây giờ là thời gian uống nước rồi đi ngủ trưa, An An đang được cô giáo dẫn đi vệ sinh rồi! Mới cách đây hai phút.”

“Mới cách đây hai phút...” An Điềm ngây người ra, rồi đột nhiên dựa vào tường như bị hút hết sức lực: Vừa rồi không nhìn thấy An An, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ!

Thì ra là đi vệ sinh rồi!


May quá! May quá, đã không có gì xảy ra!

“Cô An Điềm à, vậy cô có thể yên tâm rồi chứ?” Thầy hiệu trưởng thấy vậy liền nhanh chóng bước tới, ôn tồn nói: “Xin cô yên tâm, tôn chỉ đầu tiên của trường chúng tôi chính là đảm bảo an toàn cho các bé!”

“Vâng.” An Điềm gật đầu tuy trong lòng vẫn còn hơi hoảng sợ. Cô thở phào một hơi, cảm thấy rằng hôm nay về nhà nên bàn với Cố Thiên Tuấn về chuyện chuyển trường cho An An, nếu không, cô sẽ luôn suy nghĩ lung tung.

“Vậy thì tốt.” Thấy An Điềm đã bình tĩnh lại, cô chủ nhiệm và các giáo viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá, đã làm phiền các thầy cô làm việc.” An Điềm vuốt vuốt mái tóc hơi rối bù do chạy nhanh vừa rồi, mỉm cười với các thầy cô giáo.

“Không có gì đâu.” Cô giáo vội lắc đầu.

“Vậy tôi có thể đợi cho đến khi An An về, nói một câu với nó rồi mới đi không?” An Điềm nhìn vào cô giáo bằng ánh mắt mong chờ.

“Tất nhiên là được rồi!” Cô giáo gật đầu, quay đầu lại và chỉ về nơi cách đó không xa. “Chị nhìn xem, các bé đi vệ sinh đã quay lại rồi.”

An Điềm nhìn về hướng mà cô giáo chỉ, thấy một nhóm trẻ đang được cô giáo hướng dẫn và đang đi về phía họ.

An Điềm an tâm và nở nụ cười, chờ đợi An An đi đến trước mặt mình.

Trong giây tiếp theo, một nhóm trẻ vui vẻ chạy đến. Một bé, hai bé, ba bé... Trên những khuôn mặt nhỏ bé kia đều nở một nụ cười ngây thơ và trong sáng.

An Điềm cũng mỉm cười, đưa mắt nhìn qua từng đứa trẻ một, mong được nhìn thấy An An và ôm lấy cậu.


Cứ thế, những đứa trẻ thay nhau chạy qua, nhưng cho đến khi đứa trẻ cuối cùng đã chạy vào lớp, An Điềm vẫn không nhìn thấy An An đâu cả.

Trái tim vừa mới bình tĩnh lại giống như bị ai đó đột nhiên cứa một nhát thật mạnh, An Điềm hoảng loạn nhìn sang cô giáo: “An An đâu? Sao tôi không thấy nó đâu cả?”

Lúc này, cô giáo cũng hoảng hốt, cô vội nhìn sang cô giáo vừa đưa các trẻ đi vệ sinh: “Bé An An đâu?”

“Khi An An đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi vẫn còn nhìn thấy bé mà!” Cô giáo cẩn thận đếm lại số trẻ trong lớp học, rồi nói một cách kỳ lạ. “Vừa rồi rõ ràng vẫn còn đi phía sau các bé khác mà, tôi…”

“An An!”

Cô giáo còn chưa nói xong, An Điềm ngay lập tức chạy như điên về hướng nhà vệ sinh.

Còn các thầy cô giáo đang đứng đó cũng bắt đầu hoảng hốt. Đầu tiên, họ nhìn theo An Điềm chạy về phía xa, sau đó mới sợ hãi và liên lạc với Cố Thiên Tuấn.

Ở bên này, An Điềm chạy đến nơi An An đi vệ sinh, nhưng ở đó ngoài mùi thuốc khử trùng ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác nữa.

“Tách, tách, tách…”

Đây là tiếng nước giọt từ vòi nước trong nhà vệ sinh. An Điềm nhúc nhích cổ họng, dường như còn nghe thấy một âm thanh khe khẽ. Cô nhẹ nhàng bước về phía phát ra âm thanh.

Tiếng nhịp tim ngày càng rõ hơn, trán của An Điềm bất giác đổ mồ hôi lạnh. Cô hít một hơi thật sâu, và nhìn nhanh về phía vòi nước.

Tuy nhiên, không có ai ở đó.

An Điềm nhìn kỹ một hồi, phát hiện ra bên dưới vòi nước có một mảnh giấy đã bị nước thấm ướt. Cô bước nhanh tới và cầm lấy mảnh giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui