Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cố Thiên Tuấn biết rất rõ người mình yêu là Chu Mộng Chỉ, nhưng khi nhìn thấy An Điềm liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ngay trước mặt mình mà không hề có chút kiêng kỵ, trong lòng Cố Thiên Tuấn bỗng dậy sóng.

“Không ngờ cô An là một nhà thiết kế thời trang xuất sắc.” Cố Thiên Tuấn lên tiếng, làm gián đoạn cuộc trò chuyện bằng mắt của An Điềm và Tô Thanh Dương. “Kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi cũng sắp đến rồi, vì vậy tôi muốn đặt may cho cô ấy một chiếc váy độc nhất vô nhị trên thế giới. Không biết cô An có ý muốn thiết kế một chiếc váy cho vợ tôi không?”

Lời của Cố Thiên Tuấn vừa dứt, cả ba người còn lại đều sững sờ.

Chu Mộng Chỉ quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, trong lòng có chút không vui: Thiên Tuấn bị sao vậy? Quần áo của mình đều do các nhà thiết kế thời trang hàng đầu thiết kế riêng cho mình mà.

Vào một ngày quan trọng như ngày kỷ niệm ngày cưới, Thiên Tuấn lại kêu một nhà thiết kế không ai biết đến thiết kế quần áo cho mình!

Còn Tô Thanh Dương và An Điềm cũng sững sờ. Họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có thắc mắc tương tự như Chu Mộng Chỉ.

Anh chàng Cố Thiên Tuấn này đang làm khó mình, hay đang cho mình cơ hội kiếm tiền đây!

Trong lòng An Điềm cũng rất thắc mắc, bỏ qua việc vừa rồi cô cố tình chọc Cố Thiên Tuấn không vui, thì với bản tính của Cố Thiên Tuấn, không ngáng chân cô là tốt lắm rồi, sao có thể cho cô cơ hội thiết kế quần áo cho Chu Mồng Chỉ chứ?

Chu Mộng Chỉ là vợ của phú hào mà, ngoại trừ những ngôi sao tên tuổi luôn đi đầu về thời trang, tiếp đó là vợ của phú hào còn gì. Khi họ theo chồng ra ngoài dự tiệc, chỉ cần mặc trang phục do ai thiết kế, thì nhà thiết kế đó sẽ nổi tiếng ngay sau một đêm!


Do đó, dù suy nghĩ theo hướng nào, An Điềm đều thấy việc này chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu làm không tốt, cùng lắm chỉ bị Chu Mộng Chỉ chê vài câu, không mặc chiếc váy đó, sau đó nhận được lời đánh giá “người mới cần phải cố gắng hơn”!

Nhưng nếu làm tốt, giá trị và danh tiếng của An Điềm không phải chỉ tăng một hai điểm.

“Tôi nghĩ cô An Điềm sẽ rất sẵn lòng.” Ngay khi An Điềm vẫn đang nghi ngờ động cơ của Cố Thiên Tuấn, Tô Thanh Dương đã lên tiếng đồng ý thay cho An Điềm.

Đây là việc có lợi cho cả An Điềm và công ty Tô Thị. Dù đứng trên phương diện cá nhân hay nghĩ cho lợi ích công ty, An Điềm nhận lời chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Tô tổng, tôi…” An Điềm trợn mắt nhìn Tô Thanh Dương: Cô còn chưa đồng ý mà trời! Thiết kế quần áo cho vợ của tên cặn bẵ Cố Thiên Tuấn đó, cô vẫn chưa suy nghĩ xong mà. Tô tổng, sao mới đó mà anh đã hứa rồi?

Tô Thanh Dương đâu biết rằng giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn từng có mối quan hệ như vậy! Anh khẽ cúi đầu và ra hiệu bằng mắt với An Điềm: Đây là một cơ hội hiếm có, nên cứ quyết định vậy đi nhé. An Điềm à, cô mau đồng ý đi nào.

An Điềm khẽ thở dài: Thôi vậy, cô không thể để chuyện cũ trôi theo gió, nhưng cũng không thể mãi tự trách mình được. Đúng là cô có khúc mắc với tên cặn bã Cố Thiên Tuấn, nhưng cô đâu có ghét tiền. Dù sao, cô cũng kiếm tiền bằng khả năng của mình, chứ không phải đón nhận sự đền bù của Cố Thiên Tuấn.

Vả lại, bây giờ mình đang cần tiền, mình không được phép quá kiêu ngạo! Cô thà chết chứ không đi ăn xin, nhưng con trai của cô, An An, vẫn cần một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ!

Vừa nghĩ đến An An, An Điềm cũng thấy vui mừng, vì kể từ tối hôm đó, Cố Thiên Tuấn không còn hỏi về chuyện của An An nữa. Có lẽ Cố Thiên Tuấn cũng đã nhìn thấy sự hận thù của mình với anh ta, nên anh ta sẽ không suy nghĩ theo hướng đó nữa.

Mong rằng Cố Thiên Tuấn và mình chỉ liên quan trong công việc!

Sau khi An Điềm thầm cầu nguyện trong lòng, liền khẽ nói với Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ: “Cám ơn Cố tổng và chị Cố đã cho tôi cơ hội này.”

“Không có gì. Hãy làm thật tốt, tôi mong chờ tác phẩm của cô.” Tuy trong lòng Chu Mộng Chỉ có chút không vui, nhưng cô ta sẽ không nói ra, lại càng không thể hiện mặt.

Nếu Cố Thiên Tuấn đã quyết định vậy rồi, tất nhiên cô ta phải tỏ ra vui vẻ, đồng thời cũng không quên khuyến khích An Điềm với vẻ thấu hiểu.

“Cám, cám ơn chị Cố.” An Điềm mỉm cười gượng gạo với Chu Mộng Chỉ. Thành thật mà nói, An Điềm không hiểu Chu Mộng Chỉ. Nhưng người như vậy, nếu không có oán hận với mình, An Điềm nghĩ rằng cô cũng sẽ thích một cô gái dịu dàng và có học thức như Chu Mộng Chỉ.


“Vậy xin được hỏi chị Cố, với trang phục của mình, chị có yêu cầu gì không?” An Điềm nghĩ rằng, nếu đã đồng ý với Chu Mộng Chỉ, thì cô nên làm cho thật tốt. Đây là việc mà một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nên làm. Dù bộ trang phục này được mặc trên người của ai, thì cũng được vẽ ra từ bàn tay của cô, nên chính cô phải hài lòng trước đã.

“Tất cả tùy theo sự sáng tạo của cô, cô có thể tự do phát huy.” Trong lòng Chu Mộng Chỉ rất khinh thường An Điềm, vì quần áo được thiết kế bởi một người không có danh tiếng như An Điềm, cô ta sẽ không bao giờ mặc nó.

Dù gì vào ngày kỷ niệm ngày cưới cũng phải thay vài bộ, nếu Cố Thiên Tuấn không cố tình đề cập đến, cô ta sẽ không mặc nó. Ngay cả khi An Điềm đã may ra, cô ta cũng chưa chắc đã mặc nó. Vì vậy, tất nhiên sẽ không có yêu cầu gì đối với An Điềm.

“Nhưng, ngay cả yêu cầu cơ bản, chị cũng không có sao?” An Điềm hơi khó xử. Ngay cả phong cách, đường nét mà Chu Mộng Chỉ cũng không nói với cô, vậy cô nên bắt đầu như thế nào đây?

Phải biết rằng, trang phục đặt may riêng rất rắc rối, trước hết cần phải hiểu phong cách ưa thích của khách hàng và yêu cầu về chất vải của họ.

Sau đó mới bắt đầu vẽ mẫu, chọn màu vải, chất vải và các vật liệu liên quan khác.

Hơn nữa, trong tình huống này, An Điềm hứa với Cố Thiên Tuấn sẽ thiết kế trang phục cho Chu Mộng Chỉ, không phải là đồng ý dưới danh nghĩ của công ty Tô Thị.

Do đó, An Điềm cảm thấy tốt nhất mình không nên sử dụng tài nguyên của công ty.

Một khi như vậy, An Điềm còn phải đảm nhận vai trò của nhân viên thu mua, phải tiến hành xác nhận, đánh giá, nhận xét hoặc chỉnh sửa bản vẽ, mẫu áo, loại vải, màu vải và các vật liệu liên quan khác.

Nếu cần, An Điềm phải tìm đến tận nơi, hoặc vẽ lại mẫu áo mới, để tiện trao đổi trực tiếp và nhanh chóng hơn với Chu Mộng Chỉ, đồng thời đưa ra báo giá sơ bộ.

Tiếp theo, nếu Chu Mộng Chỉ đồng ý với bản vẽ và báo giá sơ bộ, An Điềm sẽ phải sắp xếp đặt mẫu may. Nếu Chu Mộng Chỉ đã có sẵn mẫu vải hay chất liệu yêu thích, vậy thì sẽ dễ dàng hơn một chút.


Nhưng, có vẻ như vừa rồi Cố Thiên Tuấn bảo mình thiết kế quần áo cho Chu Mộng Chỉ, dường như cũng là hứng thú nhất thời, làm gì có sẵn mẫu vải hay chất liệu.

Do đó, An Điềm phải chọn ra vài mẫu vải tương tự, dựa theo cảm nhận của riêng mình.

Chọn màu vải cũng rất tốn công. Nếu Chu Mộng Chỉ rất chú trọng đến màu sắc vải, An Điềm sẽ chọn loại vải có màu giống hoặc gần giống, nhưng có chất liệu hoặc họa tiết khác để dùng.

Nếu Chu Mộng Chỉ rất chú trọng đến cảm giác, độ dày và họa tiết vải, An Điềm nên sử dụng loại vải giống vậy để may mẫu, nhưng màu sắc sẽ khác.

Sau khi An Điềm may xong áo mẫu, cô còn phải trao đổi với Chu Mộng Chỉ, nhờ cô ta xác nhận kiểu dáng, chất liệu vải, màu sắc và kích cỡ của mẫu áo.

Cuối cùng, mới thực hiện thành phẩm.

Nghĩ đến một quá trình phức tạp như vậy, An Điềm nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ háo hức hơn, hy vọng cô ta có thể đưa ra một số yêu cầu cụ thể với mình.

Song, những lời tiếp theo của Chu Mộng Chỉ đã khiến An Điềm hoàn toàn thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui