60491.Trong lúc Lâm Hiểu Hiểu đang suy nghĩ thì chợt trông thấy chiếc xe trước mặt mình cũng rẽ theo xe của An Điềm.
Mí mắt phải của Lâm Hiểu Hiểu chợt giật giật: Hình như từ lúc mình chạy ra khỏi khu nhà giàu thì chiếc xe này đã xuất hiện và cứ luôn bám theo sau xe của An Điềm.
Do ra khỏi khu nhà giàu thì đường phố sẽ rất tấp nập, vậy nên Lâm Hiểu Hiểu lúc đầu không để ý.
Nhưng nơi mà An Điềm đang định đi hiện giờ hình như là một nơi rất vắng vẻ, chiếc xe này lẽ nào cũng đi vào con đường ấy sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thấp thỏm không yên, bàn tay nắm vô lăng bắt đầu túa mồ hôi: Là do mình sau khi bị bắt cóc đã trở nên quá đa nghi, hay An Điềm thật sự đã gặp nguy hiểm rồi?
Đã từng trải qua chuyện bị Chu Mộng Chỉ bắt cóc và lấy roi đánh vào người, Lâm Hiểu Hiểu lúc này như vẫn còn nghe được tiếng roi quất vào không khí văng vẳng bên tai.
Một tiếng két vang lên, Lâm Hiểu Hiểu bất giác dừng xe lại, thở hổn hển, sau đó đưa tay vào túi rút điện thoại ra, hốt hoảng tìm số điện thoại của An Điềm.
Nhưng khi kéo đến tận cuối cùng của danh bạ rồi, Lâm Hiểu Hiểu mới nhớ ra, từ sau khi An Điềm được cứu thì đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, họ không còn được tùy ý gặp mặt nhau nữa, cả đến số điện thoại liên lạc cũng không còn!
Đúng rồi! Phải gọi cho anh mình!
“Phải, bây giờ gọi điện cho anh, bảo với anh ấy rằng An Điềm có thể đang gặp nguy hiểm!”
Lâm Hiểu Hiểu vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu hốt hoảng tìm số điện thoại của Lâm Kính Trạch.
Nhưng ngay khi vừa định bấm vào nút gọi, Lâm Hiểu Hiểu lại đột nhiên do dự: Tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là do mình suy đoán, Nếu mình lại hiểu lầm thì sao? Như vậy không những không giúp được gì mà còn khiến cho An Điềm biết được mình đang bám theo cô ấy, liệu có khiến cô ấy càng thêm ghét mình không?
Thấy chiếc xe bí ẩn kia và xe của An Điềm đã chạy càng lúc càng xa, Lâm Hiểu Hiểu thật sự rất bấn loạn, bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?
Thôi vậy!
Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng nghiến răng cất điện thoại vào túi rồi khởi động xe: Bây giờ cứ tiếp tục bám theo đi, khi nào phát hiện thấy dấu hiệu khả nghi rõ ràng thì hẵng gọi điện báo cho anh cũng được!
Nhưng khi Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn thì xe của An Điềm và chiếc xe khả nghi kia đã không còn thấy đâu nữa rồi!
“Chết tiệt!” Lâm Hiểu Hiểu điên tiết đập tay vào vô lăng, trợn mắt nhìn ngó dáo dác xung quanh rồi mau chóng đạp ga, mong có thể đuổi kịp An Điềm.
Trong khi đó, đội trưởng vệ sĩ luôn cảnh giác quan sát xung quanh, lúc này cũng đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi mà vừa rồi Lâm Hiểu Hiểu đã trông thấy, anh liền nhìn vào gương chiếu hậu rồi nói với An Điềm: “Cô An Điềm...”
“Sao?” An Điềm đang chơi điện thoại, đột nhiên nghe đội trưởng vệ sĩ gọi tên mình thì liền giật mình ngẩng đầu lên.
“Tôi cảm thấy chiếc xe sau lưng chúng ta...”
Rầm!
Đội trưởng vệ sĩ còn chưa dứt lời, chiếc xe đằng sau đã đột ngột tăng tốc, ngay lập tức đâm sầm vào xe của An Điềm
Cũng may An Điềm có thắt dây an toàn, nếu không thì đã theo quán tính mà ngã nhào ra phía trước rồi.
“Cô An Điềm, cô không sao chứ?” Đội trưởng vệ sĩ vội vàng quay lại nhìn An Điềm.
An Điềm nhặt điện thoại vừa đánh rơi lên, cất vào túi rồi phẩy tay nói: “Tôi không sao, vừa rồi có chuyện gì vậy?”
“...” Đội trưởng vệ sĩ thấy An Điềm không sao thì liền cảnh giác nhìn ra xung quanh, phát hiện nơi mình vừa đỗ xe lại là khu vực ngoại ô, nơi này rất vắng vẻ, ít có xe cộ qua lại, nếu muốn làm chuyện gì đó mờ ám thì đây chính là địa điểm tốt nhất.
Lúc này, trên chiếc xe có vẻ rất to kia chợt có hai người đàn ông bước xuống.
Ngay lập tức, đội trưởng vệ sĩ liền bảo An Điềm phải đóng cửa sổ xe lại.
An Điềm Tuy không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nghiêm túc làm theo.
Vệ sĩ còn lại trông thấy cảnh này cũng liền từ từ đưa tay vào ngực nắm chặt khẩu súng của mình.
Cốc cốc cốc...
Hai người đàn ông nọ bước đến bên cạnh xe gõ nhẹ vào cửa sổ.
Tuy chỉ là hai người, nhưng đội trưởng vệ sĩ vẫn không lơ là cảnh giác, anh không mở cửa sổ, chỉ nghiêm túc nhìn hai người lạ ấy một cách cẩn thận rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không cẩn thận tông vào xe của anh, xin hỏi anh có thể xuống xe để bàn chuyện đền bù với chúng tôi không?” Hai người đàn ông bên ngoài nói năng rất lịch sự.
“Không cần đâu.” Đội trưởng vệ sĩ lắc đầu, từ từ đưa tay ra muốn nhấn vào nút khẩn cấp.
Pằng!
Một tiếng động lớn vang lên, một viên đạn xuyên qua lớp kính dày bắn thẳng vào bàn tay của đội trưởng.
Vệ sĩ ngồi bên cạnh anh giật bắn mình, lập tức rút súng ra chĩa về phía hai người đang đứng ngoài cửa sổ.
Nhưng lại thêm một tiếng súng vang lên, vệ sĩ kia còn chưa kịp bóp cò thì máu trên đầu đã tuôn ra xối xả, chiếc xe của An Điềm không biết từ lúc nào đã bị một đám người vây quanh.
“Á!”
Máu từ đầu người vệ sĩ kia bắn vào mặt An Điềm khiến cả người cô như không còn suy nghĩ được gì nữa! Cô thậm chí còn quên cả việc nhắm mắt, chỉ ngẩn người nhìn hỗn hợp dịch não và máu chảy ra từ vết thương trên đầu anh ta!
Đội trưởng vệ sĩ biết đồng đội của mình đã chết, nhưng anh không quay đầu lại, vì anh biết trách nhiệm của mình là phải bảo vệ An Điềm.
Đội trưởng cố nhịn cơn đau, tiếp tục đưa bàn tay còn lại ra, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là phải bấm được cái nút này thì cô An Điềm mới có khả năng được cứu!
Pằng pằng pằng!
Một loạt tiếng súng nổ vang lên, bàn tay và vai trái của đội trưởng vệ sĩ đã bị thương nặng, cơn đau và máu chảy ra khiến ý thức của anh dần trở nên mơ hồ.
Lúc này, đám người vừa bắn nát chiếc xe bước đến mở cửa ra.
Ngay khi ý thức của An Điềm vừa trở lại thì một họng súng lạnh băng đã áp ngay vào huyệt thái dương của cô.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ trán của An Điềm, cô mấp máy môi, nhưng không biết nói gì, càng không biết phải làm gì.
“Xuống xe!” Người đàn ông cầm súng lạnh lùng ra lệnh cho An Điềm.
An Điềm trân trân nhìn vào người vệ sĩ đã chết và đội trưởng vệ sĩ lúc này đã hôn mê, một cảm giác đau xót dâng tràn: Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên xảy ra thế này? Hai người họ vừa rồi còn nói chuyện với mình, tại sao bây giờ lại biến thành một vũng máu rồi?”
Tại sao?
“Xuống xe!” Người đàn ông cầm súng dí sát khẩu súng vào huyệt thái dương của An Điềm.
An Điềm cắn chặt môi, dặn mình lúc này không được khóc, nếu bây giờ mình ngoan ngoãn bước ra thì có khi sẽ có người qua đường đến cứu đội trưởng vệ sĩ.
Thế là cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi bước xuống xe.
Người đàn ông nọ vẫn dí súng sát vào đầu An Điềm, còn những tên còn lại thì vây lấy cô, ép cô đi đến chiếc xe của chúng.
“Lên xe!” Người đàn ông phía sau hung bạo đẩy An Điềm vào xe.
An Điềm loạng choạng bổ nhào vào trong xe, đầu gối đau điếng.
Đám người ấy vẫn nhìn chằm chằm vào An Điềm, sau đó đóng mạnh cửa xe lại rồi lái đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...