60483.“Sao anh lại đến đây?” An Điềm chờ Cố Thiên Tuấn đi vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại vừa hỏi.
“Anh đến kiểm tra xem em có nghe lời anh không, xem có phải em chỉ nói chuyện với Cố Thiên Kỳ một lúc thôi không.” Cố Thiên Tuấn nới lỏng cà vạt của mình, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng chạm vào cái cổ họng gợi cảm, làm An Điềm nhìn thấy mà suýt chảy máu cam.
An Điềm quẹt quẹt mũi mình và đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn rồi nói: “Thiên Kỳ là em trai của anh, anh đừng có làm quá lên như vậy được không?”
“Không hề làm quá lên.” Cố Thiên Tuấn nâng cằm An Điềm lên nói nghiêm túc: “Em không nhìn ra Cố Thiên Kỳ rất thích em hay sao?”
“Đừng đùa nữa!” An Điềm liếc nhìn Cố Thiên Tuấn với vẻ chê bai. “Đàn ông như anh thì hiểu gì? Thiên Kỳ thích ai, tôi là người biết rõ nhất!”
“Ố?” Cố Thiên Tuấn ngồi xuống trên giường của An Điềm, nhìn cô với một nụ cười hài hước rồi hỏi: “Vậy em nói xem, Cố Thiên Kỳ không thích em, thì còn có thể thích ai khác?”
“Việc này …” An Điềm suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cảm thấy cũng không có gì sai khi nói cho Cố Thiên Tuấn biết chuyện Thiên Kỳ thích Sở Hà. Tóm lại đến khi hai người họ ở bên nhau, Cố Thiên Tuấn vẫn sẽ biết.
Nghĩ vậy, An Điềm mỉm cười bí ẩn rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Tuấn, nói với vẻ nghiêm túc: “Người mà Thiên Kỳ thích, là đồng nghiệp trong nhóm dự án của tôi! Cô ấy tên Thẩm Sở Hà!”
“Thẩm Sở Hà?” Cố Thiên Tuấn cười thầm. Anh nhớ, hình như An Điềm từng nhắc đến tên cô gái này không chỉ một lần. Khi nhiều chuyện quan trọng xảy ra, dường như lúc nào cũng có mặt cô gái này ở đó.
Đúng là không đơn giản!
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, có chút cảm thán: Những người ở bên cạnh An Điềm, không một ai dễ đối phó cả. Nhưng trước đây An Điềm rất thông minh, sao từ khi ở bên mình thì lại trở nên ngốc như thế?
Chắc do mình nuông chiều cô ấy nhiều quá, nên cô ấy không cần phải thận trọng từng bước, làm gì cũng phải suy nghĩ nữa nhỉ?
Cố Thiên Tuấn khẽ mỉm cười, lý do này vẫn khiến anh rất tự hào.
“Phải, chính là Thẩm Sở Hà.” An Điềm gật đầu nhìn vào Cố Thiên Tuấn bằng vẻ mặt thắc mắc. “Nhưng nụ cười trên mặt anh là có ý gì?”
“Em nghĩ đó là ý gì?” Cố Thiên Tuấn nhàn nhã nghịch mái tóc đen mềm mại của An Điềm rồi hỏi ngược lại.
“Trông có vẻ như không thực sự tin những gì tôi nói, lại có vẻ như...” An Điềm nhìn kỹ mặt Cố Thiên Tuấn rồi lẩm bẩm. “Lại có vẻ như đang cười nhạo tôi!”
“Ừm, em đoán không sai.” Cố Thiên Tuấn bày tỏ sự đồng tình ở mức độ cao về biểu hiện ngốc đến cùng của An Điềm.
“Tôi biết ngay mà, tôi đoán cái nào trúng cái đó... Này, Cố Thiên Tuấn, tại sao anh lại cười nhạo tôi?” An Điềm tự hào một lúc rồi mới nhận ra.
Cố Thiên Tuấn quay qua đè An Điềm dưới người mình, rồi nói bên tai cô bằng giọng thấp đầy thu hút: “Tất nhiên là vì em ngốc!”
“Anh mới ngốc đấy!” An Điềm chống tay vào bộ ngực vạm vỡ của Cố Thiên Tuấn, trợn to mắt nhìn anh.
“Anh ngốc?” Cố Thiên Tuấn hôn lên môi An Điềm. “Ngốc cũng không sao, miễn kỹ thuật tốt là được rồi…”
Hơi thở hổn hển không rõ ràng bên trong phòng ngủ đột ngột tăng mạnh, rồi nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách trong đó, nhưng nhiệt độ trong phòng Ninh Tuyết Tuyết đã giảm xuống đến mức thấp nhất.
Cuộc trò chuyện ở vườn hoa vừa rồi, bây giờ vẫn đang vang vọng trong tâm trí của Ninh Tuyết Tuyết.
Giẫm mạnh lên tấm thảm cashmere trong phòng ngủ, Ninh Tuyết Tuyết mở cửa ra và đi đến trước phòng Cố Thiên Kỳ rồi đưa tay ra gõ cửa.
Cố Thiên Kỳ đang nhàn nhã nằm ngửa trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói một cách uể oải: “Vào đi!”
Ninh Tuyết Tuyết đẩy cửa bước vào, ngọn lửa đang nhảy nhót khắp người cô ta gần như đốt cháy cuốn sách của Cố Thiên Kỳ.
“Chị sao thế?” Cố Thiên Kỳ đặt sách xuống nhìn sang Ninh Tuyết Tuyết.
“Chuyện em nói sẽ giúp chị theo đuổi anh Thiên Tuấn, bây giờ còn tính không?” Ninh Tuyết Tuyết thầm nghiến chặt răng. Nếu bây giờ Cố Thiên Kỳ không làm gì đó cho cô ta để giành lại trái tim của anh Thiên Tuấn, vậy cô ta sẽ phải đích thân làm điều gì đó rồi!
“Tất nhiên vẫn tính.” Cố Thiên Kỳ nhún vai. Nếu Ninh Tuyết Tuyết và Cố Thiên Tuấn ở bên nhau, cơ hội để anh được ở bên Nhiên Nhiên sẽ nhiều hơn.
Chỉ có điều việc này không hề đơn giản như Ninh Tuyết Tuyết nói.
Nếu giành được trái tim của một người là chuyện dễ dàng đến thế, vậy thì trên đời này không còn việc gì khó khăn nữa.
“Vậy em đã nghĩ ra cách gì chưa?” Ninh Tuyết Tuyết nhìn vào Cố Thiên Kỳ bằng ánh mắt mong chờ.
“Không phải chứ?” Cố Thiên Kỳ nhìn Ninh Tuyết Tuyết, lấy làm lạ và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến chị chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt vậy?”
Ninh Tuyết Tuyết dừng lại và nhận ra rằng biểu hiện của mình hơi thái quá. Cô ta khẽ nhúc nhích cổ họng nói: “Chị đang hỏi em về chuyện của anh Thiên Tuấn, sao em lại nói sang chị rồi?”
Cố Thiên Kỳ thở dài và nói: “Chị Tuyết Tuyết à, em chắc chắn sẽ giúp chị. Nhưng việc này cần tính toán lâu dài, em mong chị có thể kiên nhẫn một chút.”
“Bây giờ chị làm gì còn thời gian để tính toán lâu dài nữa?” Ninh Tuyết Tuyết cố nén cơn giận hét lên trong lòng: Bây giờ anh Thiên Tuấn sắp đuổi chị đi rồi!
“Còn nhiều thời gian mà!” Cố Thiên Kỳ nhún vai. “Bây giờ em vẫn còn nhiều việc chưa làm, chờ đến khi cơ hội của chị xuất hiện, tự nhiên em sẽ nói cho chị biết!”
“Chị…” Ninh Tuyết Tuyết há miệng ra, ngập ngừng một lúc, cuối cùng nuốt lại những lời định nói: Đáng lẽ mình nên nghĩ ra sớm hơn, thấy Cố Thiên Kỳ quan tâm đến An Điềm như thế, chắc chắn cậu ta sẽ không làm việc ảnh hưởng đến An Điềm! Nếu mình làm gì đó với An Điềm, Cố Thiên Kỳ rất có thể sẽ trở mặt với mình!
Cho nên, hạnh phúc của mình, vẫn phải dựa vào chính mình để giành lấy!
Ninh Tuyết Tuyết hít một hơi thật sâu và nhìn vào Cố Thiên Kỳ, rồi nói với vẻ dửng dưng: “Vậy được, chị sẽ chờ em.”
“OK!” Cố Thiên Kỳ búng ngón tay gật đầu.
Ninh Tuyết Tuyết cũng gật đầu quay người rời đi.
Lúc này, Cố Thiên Kỳ chỉ mải nghĩ đến việc ba ngày sau anh và An Điềm sẽ ăn tối với nhau, không hề chú ý đến nét mặt lạnh lùng của Ninh Tuyết Tuyết khi rời đi.
Anh cầm sách lên, thoải mái dựa lưng vào đầu giường và bắt đầu đọc.
Buổi tối của ba ngày sau…
Thẩm Sở Hà mặc một chiếc váy màu tím nhạt, từ ngực cho đến chân váy được đính đá lấp lánh. Cô bỏ công tết tóc thành hình bông hoa và bới sau đầu, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, làm cho khuôn mặt tẻ nhạt nhưng dịu dàng của Thẩm Sở Hà có thêm vài phần xinh đẹp rung động lòng người.
Còn An Điềm chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, nếu không phải nhà hàng Tây này không cho phép mặc quần jean vào dùng bữa thì cô đã mặc như vậy rồi. Vì dù gì, hôm nay là buổi hẹn của Sở Hà và Thiên Kỳ, cô không thể vai phụ lấn át vai chính được.
“An Điềm, tôi hơi căng thẳng…” Thẩm Sở Hà cắn môi và nhìn sang An Điềm, rồi nói với tâm trạng thấp thỏm.
“Có gì đâu mà căng thẳng! Đến lúc đó, cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn trước đây, vậy là được rồi!” An Điềm nhìn Thẩm Sở Hà bằng ánh mắt khích lệ.
“Được rồi.” Thẩm Sở Hà hít một hơi thật sâu, rồi ngồi lại vào chỗ của mình.
An Điềm nhìn đồng hồ nói: “Sở Hà, bây giờ chắc Thiên Kỳ cũng gần đến rồi. Tôi ra ngoài đón cậu ấy đã, cô cứ ngồi ở đây đi.”
“Vâng, làm phiền cô rồi.” Thẩm Sở Hà mỉm cười đầy cảm kích với An Điềm.
“Đừng khách sáo!” An Điềm vui vẻ lắc đầu rồi quay người đi về phía cổng nhà hàng.
Thẩm Sở Hà ngồi đoan trang ở trên ghế. Cô nhìn theo bóng lưng đang rời đi của An Điềm, trên khóe miệng bụng nở một nụ cười đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...