60465.Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy Cố Thiên Tuấn đang mặc một bộ vest đen, hai chân dài thẳng tắp, và trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt đại bàng đang nhìn về phía họ với vẻ lạnh lùng cao quý.
Sau lưng Cố Thiên Tuấn là hai hàng vệ sĩ mặc áo đen, đeo kính đen, với khuôn mặt vô cảm. Bên cạnh còn là hiệu trưởng trường mẫu giáo đang lau mồ hôi liên tục.
“Chú… Không đúng! Bố ơi!” An An lập tức hét lên một tiếng rồi lao nhanh đến.
Cố Thiên Tuấn nhanh chóng cúi người xuống ôm lấy An An rồi đứng thẳng lưng lên.
“An An, xin lỗi con, bố đã đến muộn.” Cố Thiên Tuấn véo vào khuôn mặt trắng trẻo của An An.
“Không có gì, bố đến thì tốt rồi.” An An lắc đầu và vô cùng hạnh phúc.
An Điềm cũng liếc nhìn Cố Thiên Tuấn rồi nhấc chân đi đến cạnh anh: “Cố Thiên Tuấn, An An nó…”
“Mặc dù tôi mới đến, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng những gì người phụ nữ kia vừa nói, tôi nghe mà thấy rất thú vị.” Cố Thiên Tuấn không đợi An Điềm nói xong thì đã nhìn sang hiệu trưởng, giọng anh vô cùng bình thản, nhưng lại kèm theo áp lực vô hình. “Thầy hiệu trưởng à, thầy nói xem, con trai tôi có thể học tiếp ở trường này không?”
Hiệu trưởng đang lau mồ hôi lạnh trên trán vội vàng cúi người xuống nói với Cố Thiên Tuấn: “Xin lỗi anh Cố vì đã để An An chịu ấm ức ở trường. Đây là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời vừa ý.”
Người phụ nữ béo tuy giàu có, lại còn là hội trưởng hội phụ huynh, nhưng bộ dạng khiêm nhường này của hiệu trưởng, chị ta cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Không phải nói đứa trẻ An An này là con của gia đình đơn thân sao? Mặc dù anh chàng này trông rất khí thế, nhưng trên đời này, những kẻ không có tiền mà cố tình tỏ vẻ thì nhiều lắm, trông đẹp trai thế này chắc chắn là trai bao rồi! Anh ta có thể hù dọa được hiệu trưởng, nhưng không gạt được mình đâu!
Nghĩ vậy, người phụ nữ béo lập tức chống nạnh hai tay hét lên với Cố Thiên Tuấn: “Này, tôi nói anh đó! Phải, nói anh chàng trai bao anh đó! Anh…”
“Chết tiệt, cô câm miệng ngay cho tôi!”
Người phụ nữ béo còn chưa nói xong thì người đàn ông béo lùn nãy giờ vẫn mắt nhắm mắt mở với hành vi của vợ mình đã vội hét lên. Vừa nãy khi nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, chân của anh ta đã mềm nhũn ra. Sau khi xác nhận chắc chắn, anh ta mới khẳng định người đàn ông đang bế An An đứng ở cửa, chính là người nắm giữ huyết mạch kinh tế của thành phố H, có thế lực rất lớn ở trong nước và nước ngoài, Cố Thiên Tuấn!
Nhớ lại những lời nói và việc làm vừa rồi của vợ và con mình, người đàn ông béo lùn muốn chết đi cho xong. Ông chủ của một công ty cỏn con như anh ta, ngay cả cơ hội xách dép cho Cố Thiên Tuấn còn không có, bây giờ lại tự chui đầu vào họng súng!
Người đàn ông béo lùn run rẩy hai tay, đẩy người phụ nữ béo một cái thật mạnh và hét lên: “Cô không có não à? Không biết anh đây là ai sao? Anh ấy là anh Cố nổi tiếng khắp thành phố này đấy!”
Người phụ nữ béo bị chồng hét mà thót tim. Chị ta nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn một lúc, và cuối cùng cũng nhớ ra anh chàng đẹp trai và đầy khí thế này là ai rồi: Anh chính là người hô mưa gọi gió ở thành phố H này, Cố Thiên Tuấn!
Người phụ nữ béo sợ hãi lùi về sau vài bước. Vừa rồi chị ta không nhận ra Cố Thiên Tuấn, hoàn toàn là vì một nhân vật thần thánh như Cố Thiên Tuấn không thể nào xuất hiện ở trường mẫu giáo này!
“Thưa anh Cố, thành thật xin lỗi!” Chồng của người phụ nữ béo vội tiến đến, khom người nói xin lỗi Cố Thiên Tuấn.
Nét mặt của Cố Thiên Tuấn không hề thay đổi, thậm chí không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ xoa đầu An An như thể không nhìn thấy ai và hỏi: “An An à, việc này sẽ do con quyết định. Dù con quyết định làm gì, bố cũng ủng hộ con.”
Cố Thiên Tuấn vừa nói xong câu này, người phụ nữ béo và chồng chị ta ngay lập tức mềm nhũn hai chân. Họ hoảng sợ nhìn vào An An, lo rằng trẻ con không biết ăn nói, sẽ nói ra những lời nghiêm trọng. Đến lúc đó, với tính khí của Cố Thiên Tuấn mà họ nghe được, chắc họ và con trai sẽ gặp họa lớn rồi.
An An nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói vậy, liền ra hiệu cho anh đặt mình xuống.
Cố Thiên Tuấn cũng đặt An An xuống theo như ý muốn của cậu.
An An đứng xuống và giơ tay mình ra, một tay nắm lấy tay của Cố Thiên Tuấn, còn tay kia nắm chặt tay của An Điềm, sau đó đi về phía cậu bé béo ú.
“Bảo Bảo!” Người phụ nữ béo nhìn thấy cảnh đó liền nghĩ rằng An An định kéo Cố Thiên Tuấn và An Điềm sang để ăn miếng trả miếng, chị ta liền vội vàng chạy qua. Nhưng mới chạy được vài bước, thì những vệ sĩ đi theo Cố Thiên Tuấn đã lập tức bước tới, đứng chặn trước mặt người phụ nữ béo và chồng chị ta.
Hiệu trưởng và các cô giáo thấy vậy cũng chỉ đứng yên tại chỗ, không ai dám nói gì.
Còn cậu bé béo ú ngồi trên giường bây giờ đã rất sợ hãi, tình thế đảo ngược quá nhanh khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào An An, An Điềm và Cố Thiên Tuấn đang đi đến, rồi khóc lên nức nở, muốn nhúc nhích mà không biết làm thế nào.
An An kéo Cố Thiên Tuấn và An Điềm đến trước mặt cậu bé béo ú, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Bảo Bảo, cậu thấy đấy, đây là bố mẹ mình, mình không nói dối. Cậu rõ chưa?”
Cậu bé béo nhìn An An rồi lại nhìn sang Cố Thiên Tuấn và An Điềm, sợ đến mím chặt môi lại, nước mắt chực rơi xuống. Cậu gật đầu thành thật: “Mình, mình biết rồi, cậu không nói dối.”
“Tốt! Vì mình đã không nói dối, vậy có nghĩa là cậu đã hiểu lầm mình, nên cậu phải xin lỗi mình.” Trong mắt của An An đầy vẻ kiên định không thể nghi ngờ.
Cậu bé béo ú nước mắt lưng tròng vì sợ, như thể sắp khóc thét lên. Nhưng khi liếc nhìn Cố Thiên Tuấn cao lớn đang đứng cạnh An An, cậu lại sợ hơn đến nỗi phải nén lại. Cậu xụ mặt xuống và nói: “Phải, mình xin lỗi, mình xin lỗi…”
“Không có gì.” An An lắc đầu. “Vì cậu đánh mình trước, nên mình nghĩ mình không cần phải xin lỗi. Vậy…”
An An nói xong rồi đưa tay ra với cậu bé béo.
Cậu bé béo ngay lập tức sợ đến rụt lại phía sau, thấy An An chỉ đưa tay ra chứ không có ý định đánh mình, cậu tamới rụt rè nhìn vào An An, không biết An An có ý gì.
“Vì cậu đã xin lỗi rồi, nên mình sẽ tha thứ cho cậu. Sau này chúng ta vẫn sẽ làm bạn với nhau!” An An mỉm cười và nhìn vào cậu bé béo, dù trên mặt vẫn còn vết sưng do bị cậu ta ú đánh.
Nước mắt của cậu bé béo rơi xuống, nhưng vẫn không khóc thành tiếng. Cậu cầm chặt tay An An và nói bằng giọng tự kiểm điểm: “An An à, sau này mình sẽ không chọc cậu nữa, cậu là một đứa trẻ ngoan!”
“Cậu biết thì tốt! Phải học theo mình!” An An lắc cái đầu nhỏ, bộ dạng không khiêm tốn giống hệt như Cố Thiên Tuấn.
“Con đó!” An Điềm chỉ vào trán An An, nhưng trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Được rồi, bây giờ việc này đã xử lý xong, còn cần làm gì nữa không?” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An An và nói: “Bố và mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Cô ơi, đã đến giờ bắt đầu cuộc họp phụ huynh chưa ạ?” An An nói rồi nhảy chân sáo tới trước mặt cô giáo, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...