60457.Cố Thiên Kỳ liền quay lại nói với Chu Hán Khanh: “Anh Chu nói đi.”
“Cậu Cố, cậu cũng biết mục đích ban đầu tôi đến tìm Leonard là muốn lấy lại tro cốt của Mộng Chỉ, bây giờ chúng ta đã hợp tác với nhau rồi, cho nên…”
Chu Hán Khanh nhìn Cố Thiên Kỳ, cảm thấy lời mình nói đã rất rõ ràng rồi, đó là muốn lấy lại tro cốt của Chu Mộng Chỉ.
“À, thì ra là chuyện này!” Cố Thiên Kỳ như cũng chợt nhớ ra, dáng vẻ hiểu chuyện, nhưng không trả lời ngay mà đứng yên ngẫm nghĩ.
“Cậu Cố có gì xin cứ nói thẳng ra.” Chu Hán Khanh nhận ra Cố Thiên Kỳ có vẻ sẽ không dễ dàng giao tro cốt cho mình.
“Thật ra, anh Chu à, tôi vẫn còn trẻ nên có lúc làm việc chưa được chu đáo, vậy nên muốn nói một câu này, mong anh đừng để bụng.” Cố Thiên Kỳ ngập ngừng một lúc rồi trịnh trọng nói, “Anh xem, dù gì chuyện tôi muốn lấy Cố Thị cũng là một chuyện lớn, tôi biết tro cốt của Chu Mộng Chỉ rất quan trọng với anh, cũng mong anh hiểu là Cố Thị rất quan trọng với tôi, cho nên…”
Cố Thiên Kỳ nói đến đây, giọng nói chợt trở nên kiên định chắc nịch: “Cho nên tôi mong trước khi sự thành thì tro cốt của Chu Mộng Chỉ cứ tạm thời để ở chỗ tôi, chờ sau khi xong việc rồi, chúng tôi nhất định sẽ giao lại nguyên vẹn cho anh.”
Ánh mắt Chu Hán Khanh lóe lên ánh nhìn sắc nhọn, tâm trạng kì vọng lập tức trở nên hụt hẫng, cay đắng và đau khổ: Mình thật vô dụng, không thể nào lấy lại tro cốt của Mộng Chỉ được!
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, anh ta cảm thấy lời Cố Thiên Kỳ nói cũng rất có lí, là vì nghĩ chu toàn nên mới nói như vậy, hơn nữa tình cảnh hiện giờ của mình thì ngoài việc nhận lời Cố Thiên Kỳ ra cũng không còn cách nào khác.
“Cũng được.” Chu Hán Khanh cuối cùng gật đầu, “Nhưng có thể cho tôi nhìn tro cốt Mộng Chỉ một chút được không?”
Cố Thiên Kỳ thấy dáng vẻ đau khổ của Chu Hán Khanh thì trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo Sở Hà dẫn anh đi.”
“Cảm ơn cậu.” Chu Hán Khanh cảm kích.
“Đừng khách sáo.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu rồi chắp tay bước đi.
Thật ra, con người Chu Hán Khanh đáng để cho người ta bội phục, chỉ tiếc anh ta đã yêu sai người, thế nên đời này chắc chắn không thể có kết cục tốt.
Cố Thiên Kỳ vừa cảm khái vừa bước ra khỏi căn hộ, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Lúc này, Thẩm Sở Hà chợt đuổi theo sau lưng: “Thiên Kỳ, cậu khoan đi đã.”
“Còn chuyện gì sao?” Cố Thiên Kỳ dừng lại hỏi.
Thẩm Sở Hà vội chạy đến trước mặt Cố Thiên Kỳ, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Thiên Kỳ, cậu xem, bây giờ cũng tối rồi, có muốn ở lại dùng cơm tối với mình không?”
“Không cần đâu.” Cố Thiên Kỳ chưa nghĩ mà đã từ chối ngay, “Mình phải về, cậu trông chừng Chu Hán Khanh cho cẩn thận đấy.”
“Là vì An Điềm sao?” Thẩm Sở Hà không kìm được mà thốt ra, giọng nói có hơi run rẩy và kích động, “Là vì An Điềm nên cậu mới muốn mau chóng về nhà sao?”
Ánh mắt Cố Thiên Kỳ có hơi dao động, nhưng vẫn nhìn Thẩm Sở Hà bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi làm việc không cần phải giải thích với cậu.”
“Mình…” Thẩm Sở Hà lập tức sững người.
Câu nói lạnh băng ấy của Cố Thiên Kỳ khiến cô cảm thấy toàn thân cứng đờ: An Điềm, An Điềm, lại là An Điềm! Cô ta rốt cuộc tốt ở chỗ nào?
Thẩm Sở Hà bấu chặt móng vào lòng bàn tay, cố gắng hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng cười được với Cố Thiên Kỳ: “Thiên… Thiên Kỳ, mình không phải có ý đó, mình…”
“Thẩm Sở Hà,” Cố Thiên Kỳ hoàn toàn không cho Thẩm Sở Hà cơ hội giải thích, thẳng thừng ngắt lời cô, “Tôi không quan tâm ý của cậu là gì, nhưng cậu phải nhớ chuyện cậu đã hứa với tôi trước khi cậu rời Mỹ.”
Thẩm Sở Hà mím môi, cười chua chát: “Ừ, mình biết rồi, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác và bạn bè, ngoài điều này ra thì không còn quan hệ gì nữa, nếu làm trái lại thì sẽ phải về Mỹ.”
“Cậu còn nhớ là tốt.” Cố Thiên Kỳ lườm Thẩm Sở Hà rồi quay người tiếp tục bước đi.
Thẩm Sở Hà lập tức bước lên, nhưng ngay sau đó lại khựng lại, nhìn theo bóng dáng của Cố Thiên Kỳ, đôi mắt đáng thương dần trở nên băng giá: Cố Thiên Kỳ, khi cậu còn chưa được ở bên An Điềm thì luôn cười với mình, nhưng bây giờ thì chỉ nói chuyện một câu với mình, cậu cũng thấy phiền nữa!
An Điềm sẽ không bao giờ ở bên cậu đâu! Không bao giờ!
Thẩm Sở Hà nghiến răng, lùi lại đóng cửa thật mạnh.
Chu Hán Khanh từ nãy vẫn ngồi đợi trong phòng, lúc này liền bước lên nói với Thẩm Sở Hà: “Cô Thẩm, không biết khi nào cô mới có thời gian đưa tôi đi thăm tro cốt của Mộng Chỉ?”
Thẩm Sở Hà đang đứng quay lưng lại với Chu Hán Khanh, vẻ mặt cay nghiệt, sau khi hít thở sâu vài cái mới nhoẻn miệng cười, quay lại nói: “Được rồi, anh Chu, mời anh theo tôi!”
Thẩm Sở Hà nói xong lại mở cửa bước ra ngoài.
Chu Hán Khanh liền gật đầu bước theo.
Tro cốt của Chu Mộng Chỉ được đặt ở một khu riêng biệt trong một nhà tang lễ ở thành phố H, có người chăm nom riêng. Khi Thẩm Sở Hà vừa dẫn Chu Hán Khanh vào căn phòng ấy thì liền bước ra ngay: Cái chốn âm u đáng sợ này không nên ở lâu.
Còn Chu Hán Khanh ngay khoảnh khắc bước vào thì cả người như mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn.
Hũ tro cốt được để trên bàn, bên cạnh là mấy đĩa hoa quả và hai cái lư hương.
“Thụp” một tiếng, Chu Hán Khanh quỳ mọp trước hũ cốt, từ từ cúi đầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra từ hai mắt đang nhắm chặt.
“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh tuy đã biết chuyện rồi, nhưng khi thật sự phải đối diện với hũ tro cốt này thì trong lòng không khỏi xót xa cùng cực. Hình ảnh Mộng Chỉ xinh đẹp, dung mạo như hoa như ngọc vẫn luôn khắc rõ trong đầu anh ta, vậy mà bây giờ lại hóa thành một đống tro không còn chút sinh khí!
Chu Hán Khanh đưa tay ôm lồng ngực đang đau nhói của mình, từ từ mở mắt ra: “Mộng Chỉ, em hãy cố chờ anh, sau khi anh trả thù cho em xong thì sẽ đến bên em, bất luận sống chết anh cũng đều sẽ luôn ở bên cạnh em, mãi mãi ở bên cạnh em!”
Mặt trời dần lặn xuống, màn đêm bắt đầu phủ lên thành phố H, cơn gió đầu hạ nhè nhẹ thổi qua những nhành cây, khiến lá cây kêu lên xào xạc.
Khi Cố Thiên Kỳ về đến biệt thự thì trông thấy An Điềm đang đứng xoay lưng lại với mình, mở ngăn kéo tìm kiếm gì đó.
Cố Thiên Kỳ mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước đến chỗ An Điềm.
Rồi anh đưa tay ra bịt mắt An Điềm, cố tình nói với cô bằng giọng ồm ồm: “Đứng yên, biệt thự này đã bị người của tôi bao vây rồi.”
Ai ngờ An Điềm chẳng hề có phản ứng gì, chỉ thở dài nói: “Cố Thiên Kỳ, em suốt ngày bảo chị đừng gọi em là thằng nhóc này thằng nhóc nọ, nhưng em xem em trẻ con chưa, lớn vậy rồi mà còn chơi trò này!”
“Sao chị đoán ra được là em?” Cố Thiên Kỳ khẽ thu tay lại.
“Trong biệt thự này, người có thể làm cái trò này ngoài em ra thì còn ai?” An Điềm chống nạnh quay người lại, “Chị dùng đầu gối để nghĩ cũng biết đó là em rồi.”
“Ồ, thì ra đầu gối của Nhiên Nhiên lại thông minh như vậy.” Cố Thiên Kỳ thong dong ngồi xuống nhìn An Điềm, nhoẻn miệng cười nói: “Chỉ tiếc đầu óc chị lại không thông minh được như thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...