60437.Không biết bao nhiêu lâu sau, chỉ nghe “két” một tiếng, một trong hai chiếc xe kia đột nhiên phanh lại, chặn đầu chiếc xe của Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương đang lại xe lập tức trợn tròn mắt mau chóng đạp phanh.
Cả An Điềm và Tô Thanh Dương đều bị bất ngờ, cùng lúc nhoài người về phía trước, suýt nữa đã đập đầu vào kính xe.
Lúc này, chiếc xe còn lại cũng đỗ lại, tài xế bước xuống xe, thong dong đi đến cạnh xe của Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương đã khóa chặt cửa xe, lúc này liền đưa tay ra che chắn cho An Điềm, sau đó cảnh giác nhìn hai người đàn ông bên ngoài, có điều trời lúc này đã khá tối, anh hoàn toàn không thể nhìn rõ dáng vẻ của họ.
Lúc này, một người đàn ông gõ vào cửa kính xe Tô Thanh Dương hô to: “Người anh em, kĩ thuật lái xe khá đấy!”
“Các người là ai?” Tô Thanh Dương vẫn cứ che chắn cho An Điềm.
“Mở cửa xe ra trước đi đã!” Tài xế chiếc xe cười nói, sau đó giải thích với Tô Thanh Dương bên trong, “Chúng tôi không có ác ý, chỉ là nhận lệnh của người ta đưa cô An Điềm đến đây thôi!”
Nghe tài xế nói vậy, An Điềm và Tô Thanh Dương liền ngơ ngác nhìn nhau: Nhận lệnh của người ta? Nói vậy là có ý gì?
“Những điều chúng tôi nói đều là thật!” Tài xế lại gõ cửa kính xe giải thích, “Hai người nhìn đi, chúng tôi chẳng cầm vũ khí gì cả, xung quanh đây trừ chúng ta ra thì cũng chẳng còn ai khác, vậy nên chúng tôi sẽ không làm gì hai người đâu!”
Nghe tài xế nói vậy, An Điềm và Tô Thanh Dương mới bắt đầu nhìn ra bên ngoài.
Thì ra nơi mà họ đỗ lại là một bãi biển lớn cách khu nhà giàu không xa, lúc này trời đã tối, thủy triều lên rất cao, từng đợt sóng vỗ vào bờ rồi lại kéo ra xa, khung cảnh rất thi vị.
Có lẽ đã từng bị Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh bắt cóc nên An Điềm cũng có chút kinh nghiệm, cô cau mày, cảm thấy tình hình của mình hiện giờ đúng là giống như hai tài xế kia nói, có vẻ họ không có ác ý gì thật.
Vả lại, nếu hai tài xế này mà có ý đồ xấu thì hoàn toàn chẳng cần phải gõ cửa, chẳng cần phải mất công giải thích như vậy!
Nghĩ thế, An Điềm liền đưa tay định mở cửa ra.
“An Điềm…” Tô Thanh Dương giữ tay An Điềm lên, thấy hơi lo lắng.
“Tôi cảm thấy họ dường như thật sự không phải là người xấu.” An Điềm giải thích với Tô Thanh Dương, “Nếu họ là người xấu muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết thì không cần phải mất nhiều công sức đưa chúng ta đến đây như vậy.”
Nghe lời giải thích của An Điềm, Tô Thanh Dương khẽ thả lỏng tay, sau đó đưa mắt nhìn hai người tài xế nọ, ánh mắt vẫn còn một chút nghi ngờ.
Còn hai người kia đứng bên ngoài lại vẫy tay chào anh, còn nở nụ cười rất thân thiện.
“Tô tổng, cứ để tôi xuống trước xem sao, cứ ngồi thế này không phải là cách.” An Điềm gật đầu với Tô Thanh Dương, đã hạ quyết tâm sẽ ra ngoài xem thử.
Tô Thanh Dương thấy ánh mắt tự tin của An Điềm thì bất giác buông hẳn tay ra.
An Điềm mỉm cười với Tô Thanh Dương rồi mở cửa bước ra ngoài.
“Tôi đi cùng cô!” Tô Thanh Dương tuy tin lời An Điềm, nhưng vẫn thấy có chút không yên tâm, thế nên lập tức mở cửa xe rồi bước xuống cạnh An Điềm.
Hai người kia nhìn thấy An Điềm và Tô Thanh Dương đã xuống xe thì liền mỉm cười bước đến, vừa cười vừa cảnh giác nói với Tô Thanh Dương: “Anh chàng mặc đồ vest này, chúng tôi thật sự không có ác ý gì đâu!”
Bây giờ đứng gần hai người tài xế này, An Điềm đột nhiên cảm thấy, mặt mũi họ tuy khá bặm trợn, trên cổ còn có hình xăm rất nổi bật, nhưng giọng nói thì rất thân thiện.
“Các người rốt cuộc là ai?” Tô Thanh Dương thì vẫn cứ cảnh giác, không để hai người kia đến gần An Điềm.
“Chúng tôi được một người bạn nhờ vả, đưa cô An Điềm đến đây, cô An Điềm bình thường không ra khỏi nhà, cho nên chúng tôi đành phải dùng cách này, mà quan trọng nhất là phải làm sao để cô An Điềm thấy vui trong quá trình được đưa đến đây! Cô thấy có vui không cô An Điềm?” Một tài xế cao giọng hỏi.
Vui cái con khỉ ấy! Có ai mời người ta đi theo kiểu của mấy người không?
An Điềm sau khi lầm bầm trong bụng liền bực dọc hỏi: “Thế người bạn đó của hai người rốt cuộc là ai?”
“Cô đi xem không phải là sẽ biết sao?” Hai tài xế cùng đồng thanh trả lời rồi chỉ về một chỗ cách đó không xa.
An Điềm liền nhìn theo hướng tay chỉ của họ.
Ở một nơi khung cảnh hữu tình cách đó không xa, có một bóng người cao lớn đứng trên bãi cát, dưới màn đêm, bóng dáng của người đó như tan đi, gió đêm thổi nhẹ qua tà áo và làn tóc của anh, khiến anh trông cô độc một cách kì lạ.
An Điềm chớp chớp mắt, nhưng vẫn không nhìn rõ được người đó là ai, thế là cô liền bước chân đi về phía người đó.
“An Điềm…” Tô Thanh Dương lại giữ tay An Điềm, tuy mấy người tài xế này trông không có vẻ có ác ý, nhưng đề phòng vẫn hơn, cứ để An Điềm đi một mình như vậy, anh cảm thấy không yên tâm.
An Điềm quay sang nhìn bóng người ở phía xa rồi lắc đầu với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, không sao đâu, tôi muốn đi xem thử.”
“Nhưng mà…”
“Trời ơi, người anh em, anh đừng có nhúng tay vào chuyện của cô An Điềm nữa!” Hai tài xế kia bước đến đứng hai bên cạnh Tô Thanh Dương rồi lần lượt mỗi người giữ lấy một tay của anh, không tốn chút sức lực nào mà kéo anh đi.
“Các người… các người thả tôi ra!” Tuy Tô Thanh Dương có dáng người rất cao lớn, bình thường cũng chăm tập thể dục, nhưng bị hai người đàn ông lực lưỡng giữ lấy thế này, anh cũng không thể chống cự được.
“An Điềm! Cô phải cẩn thận đấy!” Tô Thanh Dương bị kéo đi rồi mà vẫn lo lắng cho An Điềm, anh mặc kệ hai chân mình lúc này đã bị nhấc lên khỏi mặt đất mà hét to về phía An Điềm.
An Điềm lại như không nghe thấy tiếng hét của Tô Thanh Dương, cứ chậm rãi bước về phía người kia.
Do đang đi trên cát, An Điềm lại mang giày cao gót, bước đi cứ khập khà khập khiễng, thế nên cô cúi người xuống tháo phăng đôi giày ra.
Hai chân bước trên cát mềm mại, từng hạt cát ma sát với lòng bàn chân, có hơi ngứa, gió biển thổi qua làn tóc cô, chiếc váy cánh sen cũng phấp phới.
An Điềm càng lúc càng đến gần người kia, trong lòng càng lúc càng thấy người ấy rất quen thuộc, đó là một chàng trai rất cao, có lẽ cao bằng Cố Thiên Tuấn, chỉ có điều, Cố Thiên Tuấn có dáng người cường tráng khiến người ta cảm thấy rất yên tâm, còn người này thì gầy hơn một chút.
“Anh… là ai?” An Điềm khi đến gần chàng trai nọ liền nhìn anh rồi cất cao giọng hỏi.
Nghe thấy giọng của An Điềm, chàng trai lúc đầu ngẩn người, sau đó từ từ quay người lại.
Ngay khoảnh khắc chàng trai ấy quay lại nhìn An Điềm, bầu trời phía sau lưng anh chợt xuất hiện pháo hoa rực rỡ, những tia sáng lấp lánh ấy làm sáng rực cả bầu trời u ám, tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt vời.
Dưới bầu trời pháo hoa ấy, chàng trai chầm chậm bước về phía An Điềm.
Những tia pháo hoa sáng rực soi rõ mặt chàng trai, khiến An Điềm cuối cùng cũng nhìn được diện mạo người đó: Gương mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sao, ngũ quan cân đối trầm ổn, chỉ là trên đó vẫn chưa mất đi nét trẻ trung niên thiếu.
“Cố… Cố Thiên Kỳ?” An Điềm mấp máy môi, cảm thấy không tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...