“Mẹ ơi, có phải mẹ nấu món mì xào trứng cà chua mà con thích không?” Mũi của An An rất thính, mì vừa được nấu xong là cậu đã lập tức chạy vào.
“Đúng vậy, cục cưng.” An Điềm dịu dàng véo mũi An An, sau đó bày mì ra bàn nói, “Mau ăn đi con!”
“Cảm ơn mẹ!” An An cười rạng rỡ rồi vui vẻ ăn.
An Điềm hạnh phúc xoa đầu An An rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn lúc này đang ấm ức nhìn cô, giống như cô vừa làm ra chuyện gì độc ác với anh vậy!
“Thôi được rồi được rồi! Bây giờ tôi sẽ lấy mì cho anh!” An Điềm phẩy tay, mỉm cười múc thêm mì đặt bên cạnh An An.
Cố Thiên Tuấn lúc này mới hài lòng ngồi xuống, cầm đũa lên nho nhã ăn mì.
Ba phút sau…
“An Điềm, anh muốn ăn nữa.” Cố Thiên Tuấn đưa cái bát sạch trơn của mình ra trước mặt An Điềm.
An Điềm kinh ngạc nhìn cái bát của Cố Thiên Tuấn, cũng không biết một người ăn uống nho nhã như vậy sao có thể ăn sạch trơn bát mì chỉ trong vòng ba phút.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, An Điềm vẫn cứ múc thêm mì vào cho Cố Thiên Tuấn.
Ba phút sau nữa…
“An Điềm, còn mì không?” Cố Thiên Tuấn hất cằm chỉ vào cái bát rỗng lần nữa của mình rồi nhìn An Điềm.
An Điềm thở dài, lại bất lực múc mì cho Cố Thiên Tuấn.
Lại ba phút sau nữa…
An Điềm trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Cố Thiên Tuấn mà hét lên: “Cố Thiên Tuấn, anh đừng đòi thêm nữa, hết mì rồi!”
“Rõ ràng anh thấy còn một bát mà. “ Cố Thiên Tuấn tỏ vẻ bất lực nói, ai bảo đây là lần đầu anh được ăn mì ngon như vậy?
“Mì đó là để lại cho tôi ăn đấy!” An Điềm lập tức bảo vệ phần mì trong tay mình.
“Thế thì chúng ta ăn chung đi!”
“Không!” An Điềm kiên quyết lắc đầu.
An An nhìn Cố Thiên Tuấn đang áp sát về phía An Điềm, vừa ăn mì vừa cười nắc nẻ.
Cuối cùng, “cuộc chiến giành mì” kết thúc sau khi An Điềm bị buộc phải cùng ăn chung bát mì với Cố Thiên Tuấn.
An An ăn mì xong liền ngoan ngoãn đi đánh răng, sau đó chạy vào phòng ngủ, bỏ luôn cả việc đòi An Điềm phải kể chuyện cho mình nghe như thường lệ.
An An biết, ở nhà của các bạn học thì bố mẹ luôn ngủ chung với nhau, thế nên cậu phải ngoan ngoãn, nói không chừng, chú Cố sẽ trở thành bố của cậu, ngủ chung với mẹ cậu cũng nên!
An An ôm giấc mơ đẹp ấy mà từ từ chìm vào giấc ngủ, còn Cố Thiên Tuấn cũng không phụ lòng của An An, ngay khi An Điềm vừa đặt người nằm xuống bồn tắm thì anh liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
An Điềm đang nằm hưởng thụ trong bồn tắm, nghe tiếng mở cửa thì liền giật mình mở mắt, trông thấy Cố Thiên Tuấn đang ngồi trên cái ghế đặt trước bồn tắm.
“Sao anh lại vào đây? Rõ ràng tôi khóa cửa rồi mà!” An Điềm giấu mình dưới bồn, chỉ để lộ đầu, tóc cô hơi ướt, dính sát vào xương quai xanh, phần trán do ngâm mình dưới nước nên rất ẩm ướt, đỏ ửng, đôi mắt đen long lanh lúc này đang trừng trừng nhìn Cố Thiên Tuấn muốn hỏi tội.
“Anh có chìa khóa.” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn nhìn khắp một lượt cơ thể An Điềm một cách không giấu giếm, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Lưu manh!” An Điềm bất mãn mắng chửi, sau đó nhìn Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nói, “Bây giờ anh vào rồi, có phải nên biết điều một chút mà lấy gì đó cho tôi mang không?”
“Tất nhiên.” Cố Thiên Tuấn búng ngón tay rồi cầm đôi dép trong phòng tắm lên đưa ra trước mặt An Điềm.
“Anh…” An Điềm cạn lời nhìn Cố Thiên Tuấn, anh ta làm vậy là muốn mình cứ thế khỏa thân, chỉ mang mỗi đôi dép mà bước ra khỏi bồn tắm sao?
Còn Cố Thiên Tuấn thì vẫn cứ thản nhiên nhìn An Điềm nói: “Thì em bảo anh lấy gì đó cho em mang mà.”
“Ra ngoài!” An Điềm đưa ngón tay phẫn nộ chỉ về phía cửa.
Cố Thiên Tuấn khẽ cười rồi thong dong đứng dậy, nhưng anh không bước ra cửa mà lại tiến sát đến bồn tắm.
“Anh định làm cái gì?” An Điềm vội vàng lấy tay che ngực, ngồi sát ra phía sau, nước trong bồn lập tức ào một tiếng sánh ra ngoài.
“Làm gì à?” Cố Thiên Tuấn khom người, đưa ánh mắt đen sâu thẳm nhìn An Điềm rồi nhún vai nói thật, “Đương nhiên là làm với em rồi.”
An Điềm lập tức đỏ bừng mặt, cô hỏi anh định làm cái gì, vậy mà anh lại vô liêm sỉ mà nói “cái gì” đó chính là cô!
“Cố Thiên Tuấn! Tôi…”
An Điềm còn chưa kịp nói xong thì Cố Thiên Tuấn đã đưa tay nhấc người cô ra khỏi bồn tắm.
Tí tách, tí tách…
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, lúc này ngoài tiếng nước nhỏ xuống ra thì chỉ còn lại tiếng thở gấp của hai người.
Bị đôi môi và hai tay Cố Thiên Tuấn áp sát, tinh thần và cơ thể An Điềm lúc này đều đê mê.
“Cố… Cố Thiên Tuấn…” An Điềm vừa thở hổn hển vừa gọi tên Cố Thiên Tuấn.
Từ bồn tắm đến ghế sofa, từ ghế sofa đến phòng ngủ, An Điềm cũng không biết Cố Thiên Tuấn lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, đến tận khi cô đã mơ mơ màng màng ngất đi rồi mà Cố Thiên Tuấn dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Sáng hôm sau, An Điềm thức dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức, cô cố gắng nhấc chân, chống hai tay lên giường để ngồi dậy.
Đột nhiên cảm thấy có một cảm giác là lạ ở ngón tay, An Điềm quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy trên ngón tay mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc nhẫn. Cô nhấc tay lên nhìn kĩ, thấy đó là chiếc nhẫn mà hôm qua Cố Thiên Tuấn đã tặng cho cô nhưng bị cô từ chối.
An Điềm khẽ hít một hơi thật sâu, cũng biết nên làm gì, đành phải giở chăn lên, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Con chào mẹ!” An An đang ngồi bên bàn, ngoan ngoãn ăn trứng tráng, “Chú Cố đang làm nước trái cây cho mẹ, lát nữa sẽ ra.”
Quả nhiên, An An vừa dứt lời thì Cố Thiên Tuấn đã bưng nước trái cây từ trong bếp ra.
“Em dậy rồi à?” Cố Thiên Tuấn đặt nước trái cây lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn An Điềm.
Sáng nay, Cố Thiên Tuấn không mặc đồ tây mà chỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, mái tóc bình thường vuốt keo lúc này cũng để lòa xòa trước trán, phủ lên cả chân mày, khiến anh trông càng đẹp trai lãng tử hơn.
Ánh mắt An Điềm bất giác lướt trên gương mặt rồi đến cơ thể Cố Thiên Tuấn, phải công nhận, thân hình của Cố Thiên Tuấn quá hoàn hảo, cho dù là mặc cái gì thì cũng đều như người mẫu, vai rộng eo thon, chân dài miên man, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Thiên Tuấn trong lúc An Điềm đang thất thần thì đã bước đến trước mặt cô, rồi rất tự nhiên đưa tay ra vuốt tóc cô.
Cảm nhận được sự dịu dàng thương yêu của Cố Thiên Tuấn, An Điềm hơi sững người, sau đó vội lùi lại một bước, cúi đầu nhìn viên kim cương trên tay mình rồi kéo tay Cố Thiên Tuấn chạy ra khỏi bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...