Tại văn phòng nhóm dự án công ty Tô Thị…
An Điềm sau khi cầm điện thoại một hồi lâu cuối cùng đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi chắc chắn nhà vệ sinh không có ai rồi, cô mới gọi điện cho Cố Thiên Tuấn.
Chuông bên kia chỉ vừa mới kêu một tiếng đã được Cố Thiên Tuấn nghe rồi: “An Điềm?”
An Điềm không ngờ Cố Thiên Tuấn lại bắt máy nhanh như vậy, thế nên có hơi ngẩn người, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Chuyện là…”
“Sao hả? Em nhớ anh à?” Cố Thiên Tuấn nhoẻn miệng cười, gương mặt đẹp trai tỏa nắng, rồi anh tự hỏi tự trả lời, “Ừ, anh cũng nhớ em nữa.”
“Cố Thiên Tuấn, anh đừng có mà tự luyến như thế!” An Điềm ngán ngẩm, cảm thấy tốt nhất nên tốc chiến tốc thắng, “Chuyện là, ngày mai là sinh nhật của An An, thằng bé nói buổi tối muốn cùng ăn sinh nhật với anh, cho nên…”
“Được, ngày mai anh nhất định sẽ đến!” An Điềm còn chưa nói xong, Cố Thiên Tuấn đã nhận lời.
“Còn nữa…” An Điềm lại ngập ngừng, “Tôi mong anh không hiểu lầm, đây chỉ là mong muốn của An An thôi. Nếu anh thích thì có thể dẫn cả Chu Mộng Chỉ theo, tôi không có ý kiến gì đâu, vì tôi không có ý gì với anh cả.”
Nghe An Điềm nhắc đến Chu Mộng Chỉ, sắc mặt Cố Thiên Tuấn lập tức sa sầm lại, lập tức gạt cô ta sang một bên, tiếp tục chọc ghẹo An Điềm: “Nhưng mà anh lại có ý với em. An Điềm…”
“Vậy ngày mai anh nhớ đến đấy, thôi không còn việc gì nữa, tôi cúp máy đây!” An Điềm lập tức cúp máy, ngăn không cho Cố Thiên Tuấn nói nữa.
Bàn tay cầm điện thoại của An Điềm rũ xuống, tuy so với những gì Chu Mộng Chỉ từng gây ra cho cô thì việc cô làm với Cố Thiên Tuấn chẳng đáng là gì, nhưng An Điềm hoàn toàn không muốn phải làm đến mức ấy.
Song, cô cũng không có cách nào thay đổi cục diện hiện giờ.
An Điềm cầm điện thoại ngơ ngẩn bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi cô vừa đến cửa văn phòng nhóm dự án thì liền trông thấy Khưu Doanh Doanh đang cầm xấp tài liệu, đứng trước cửa ôm ngực thở hổn hển, bộ dạng hớt hải.
“Doanh Doanh, em bị cái gì thế?” An Điềm bước đến nhìn Khưu Doanh Doanh như nhìn người bị thần kinh.
“Chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh trông thấy An Điềm thì như thấy được vị cứu tinh, vội vàng nắm lấy tay cô kích động nói, “Làm sao đây? Chị An Điềm, vừa rồi em làm chuyện xấu bị người ta phát hiện!”
“Làm chuyện xấu?” An Điềm nhíu mày rồi châm chọc, “Em làm chuyện xấu bị phát hiện là đáng đời rồi!”
“Á á á, không đùa đâu mà!” Khưu Doanh Doanh vội nói tiếp, “Vừa rồi em nhìn trộm Chu Mộng Chỉ và chồng chị ta ôm nhau, bị chị ta phát hiện!”
“Chu Mộng Chỉ và chồng sao?” An Điềm bĩu môi, chìa ngón tay ra dí vào trán Khưu Doanh Doanh rồi hỏi, “Doanh Doanh, có phải em bị sốt rồi không? Chu Mộng Chỉ sao giờ này có thể đi ôm chồng cô ta chứ?”
Cố Thiên Tuấn vừa rồi rõ ràng mới nghe điện thoại của mình mà, anh ta sao có thể vừa ôm Chu Mộng Chỉ vừa nói chuyện với mình được? Lẽ nào não Doanh Doanh bị úng thủy rồi sao?
“Trời ơi, em không bị sốt mà!” Khưu Doanh Doanh gạt tay An Điềm ra, “Vừa rồi em định đi đưa tài liệu giúp chị Lý, nhưng lại bắt gặp Chu Mộng Chỉ và chồng đang hẹn hò ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm! Khung cảnh thân mật khi ấy, chậc chậc chậc…”
“Rồi rồi rồi, em nói cái gì cũng đúng!” An Điềm gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Khưu Doanh Doanh rồi hỏi, “Nói thật đi Doanh Doanh, có phải em bị sốt 40 độ rồi nên mới bị ảo giác không?”
“Chị… Sao chị lại không tin em chứ?” Khưu Doanh Doanh cực kì căng thẳng, “Em thật sự đã nhìn thấy mà!”
An Điềm nghi hoặc nhìn Khưu Doanh Doanh, thấy dáng vẻ này của cô rõ ràng không phải đang đùa, bèn hỏi: “Được rồi, em nói đi, chồng của Chu Mộng Chỉ trông như thế nào?”
“Nhìn cũng được! Nhưng so với chú đẹp trai nhà em thì còn kém xa!” Khưu Doanh Doanh nói đến đây thì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Nhưng mà hình như em đã từng gặp người đàn ông đó ở đâu rồi thì phải, nhìn quen lắm, chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu nữa!”
“Là tổng tài tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn mà em từng gặp đấy! Có phải là anh ta không?” An Điềm hỏi dò.
“Không phải Cố tổng!” Khưu Doanh Doanh lập tức phẩy tay, “Cố tổng thì em biết mà, người đàn ông đó không có đẹp trai bằng Cố tổng!”
“Vậy đúng là em hoa mắt rồi!” An Điềm vẫn không tin lời Khưu Doanh Doanh nói, người đàn ông ở bên cạnh Chu Mộng Chỉ nếu không phải Cố Thiên Tuấn thì còn là ai chứ? Lẽ nào Chu Mộng Chỉ ngoại tình với người đàn ông khác sao? Chuyện đó là không thể nào!
“Em không có hoa mắt! Em thật sự đã nhìn thấy mà!” Khưu Doanh Doanh tức tối giậm chân, mặt đỏ bừng bừng, sau đó chợt kéo An Điềm qua một bên rồi nấp sau lưng cô.
“Chuyện gì vậy?” An Điềm thấy Khưu Doanh Doanh đột nhiên nấp sau lưng mình thì không hiểu cô đang định làm gì.
“Chị đừng nói nữa, Chu Mộng Chỉ đến kìa! Vừa rồi em nhìn trộm bị chị ta bắt quả tang, xấu hổ chết đi được!” Khưu Doanh Doanh đứng lấp ló thì thào nói, “Chị An Điềm, che cho em đi!”
Còn Chu Mộng Chỉ đứng bên kia lúc này đã trông thấy Khưu Doanh Doanh và An Điềm. Cô ta vốn đã đang lo lắng, bây giờ thấy cảnh ấy thì lập tức đoán rằng, Khưu Doanh Doanh đã kể hết mọi chuyện vừa thấy với An Điềm rồi!
Chu Mộng Chỉ nghiến răng, nhớ lại lời Chu Hán Khanh đã nói: Khưu Doanh Doanh là bạn gái của Cao Lỗi, thân phận rất đặc biệt, vả lại hiện giờ chưa biết thân phận của mình, vậy nên trước mắt, người cần được xử lí chính là An Điềm, vì cô ta đã biết thân phận của mình rồi, sau khi xử lí xong An Điềm thì mới tính đến Khưu Doanh Doanh.
Nhưng cho dù có xử lí ai trước thì hai người họ tuyệt đối cũng sẽ không được sống trên thế gian này nữa!
Đây là do các người tự chuốc lấy thôi, vậy nên các người chết không đáng tiếc!
Chu Mộng Chỉ chằm chằm nhìn An Điềm và Khưu Doanh Doanh, cho dù có che giấu thế nào thì ánh mắt nham hiểm vẫn cứ lộ ra.
An Điềm chạm ngay ánh mắt ấy của Chu Mộng Chỉ, bất giác giật mình trong lòng: Chu Mộng Chỉ sau lại dùng ánh mắt đó mà nhìn mình? Lẽ nào đúng như lời Doanh Doanh nói, Chu Mộng Chỉ thật sự ôm ấp người đàn ông khác, ngoại tình rồi sao?
Chuyện này có phải là quá kì lạ rồi không?
Bất ngờ, không thể hiểu nổi, không thể tin được…
Ngay lập tức, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn ngập tràn trong lòng An Điềm: Cố Thiên Tuấn tuy từng đối xử với cô như một tên khốn, nhưng khi đối xử với Chu Mộng Chỉ thì chẳng phải đã khiến cho tất cả phụ nữ trên đời này đều ghen tị sao? Nếu điều Doanh Doanh nói là đúng thì Chu Mộng Chỉ tại sao lại phải ngoại tình chứ?
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đã đi đến trước mặt An Điềm, cô ta trừng mắt với An Điềm một cái, không nói gì mà đi lướt qua mặt hai người họ rồi hậm hực bước vào văn phòng.
“Phù…” Khưu Doanh Doanh thấy Chu Mộng Chỉ đi vào văn phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ ngực rồi e dè nói: “Sợ chết đi được! Vừa rồi em còn tưởng Chu Mộng Chỉ sẽ đến hỏi tội em chứ!”
“Doanh Doanh!” An Điềm bất giác nắm tay Khưu Doanh Doanh rồi nghiêm túc hỏi, “Chúng ta không đùa nữa, em mau nói rõ ràng cho chị biết, người đàn ông mà vừa rồi Chu Mộng Chỉ ôm, thật sự không phải là Cố tổng chứ?”
“Em gạt chị làm gì? Thật sự không phải mà!” Khưu Doanh Doanh ngơ ngác, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Cố tổng chứ?”
An Điềm nhìn vẻ mặt ngơ ngác và thật thà của Khưu Doanh Doanh, bàn tay đang nắm chặt chợt thả lỏng, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Chu Mộng Chỉ trong văn phòng mà nghĩ: Chu Mộng Chỉ thật sự đã ngoại tình sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...