Tô Thanh Dương cũng cảm thấy những lời Thẩm Sở Hà nói thực sự hợp lý, do anh quá quan tâm đến An Điềm nên mới suy nghĩ không chu đáo. An Điềm đã muốn giữ khoảng cách với anh rồi, vậy mà anh vẫn khăng khăng muốn đưa cô về nhà vào ban đêm? Lỡ sau khi An Điềm tỉnh rượu và biết được điều này, có thể sẽ tạo thêm gánh nặng mới cho cô ấy.
Nghĩ vậy, Tô Thanh Dương liền gật đầu với Thẩm Sở Hà: “Vậy làm phiền cô.”
“Có gì đâu mà phiền.” Thẩm Sở Hà đỡ lấy An Điềm từ trong vòng tay của Tô Thanh Dương rồi gật đầu trịnh trọng với anh. “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho An Điềm.”
“Ừm.” Tô Thanh Dương thở phào yên lòng, sau đó giúp Thẩm Sở Hà dìu An Điềm lên xe.
Sau cùng, Tô Thanh Dương liếc nhìn An Điềm đã say đến mức không biết trời đất, quay lại chào mọi người rồi đi đến chỗ chiếc xe mà Lily đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Lúc này, Lâm Kính Trạch nãy giờ không nói gì liền đi đến trước mặt Thẩm Sở Hà. Anh gọi cô lại nói: “Sở Hà, chúng ta cùng đưa An Điềm về nhà nhé?”
“Không cần đâu anh.” Thẩm Sở Hà mỉm cười từ chối rất thẳng thừng.
Lâm Kính Trạch nhìn vào khuôn mặt với nụ cười ấm áp của Thẩm Sở Hà, rồi bước đến gần cô và thì thầm: “Sở Hà, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Làm những gì mà em muốn làm thôi.” Thẩm Sở Hà trả lời với vẻ dĩ nhiên. “Anh à, anh yên tâm đi, em làm bất cứ việc gì cũng đều có quan điểm của mình. Nhưng anh đừng lo, em sẽ không giống như năm đó đâu.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi mà! Kính Trạch, em đi trước đây! Tạm biệt!” Thẩm Sở Hà nói rồi nổ máy xe.
Còn Lâm Kính Trạch vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo Thẩm Sở Hà lái xe đi xa dần.
Lâm Kính Trạch chán nản cúi gầm mặt xuống. Anh cảm thấy mình rất thất bại, dường như anh chưa bao giờ theo kịp bước chân của Thẩm Sở Hà, cũng chưa bao giờ bước được vào trái tim cô. Cần gì hay muốn làm gì, cô đều chưa bao giờ nói với anh, mà chỉ giữ một phép lịch sự xa cách!
Anh không muốn Thẩm Sở Hà đối xử với mình như thế, nhưng anh có thể làm gì đây?
Lâm Kính Trạch mỉm cười tự chế giễu, rồi cũng ngồi vào chiếc xe mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn cho anh, chỉ rời khỏi đó mà không nói thêm lời nào.
Tất cả những người chứng kiến cảnh đó đều đưa mắt nhìn nhau với vẻ không hiểu, cuối cùng đều giải tán cả.
Thẩm Sở Hà đang lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy An Điềm vẫn còn say bí tỉ, nụ cười trên mặt mất dần từng chút một: “An Điềm, cô ngủ rồi à?”
An Điềm đã say liền cựa mình, không nói gì mà vẫn nhắm nghiền hai mắt. Cô cảm thấy đầu mình rất đau, mí mắt cũng rất nặng, giọng nói vang lên bên tai cũng trở thành tiếng kêu ong ong, nghe không rõ ràng chút nào.
Xác nhận An Điềm đã say thực sự, Thẩm Sở Hà cúi đầu xuống suy nghĩ, sau đó đeo tai nghe bluetooth vào và gọi đến một số điện thoại: “Chờ mình trên đường về nhà An Điềm, cho cậu một bất ngờ trước.”
Thẩm Sở Hà nói xong liền tháo tai nghe bluetooth xuống, một lần nữa liếc nhìn An Điềm đang say bí tỉ qua gương chiếu hậu. Thẩm Sở Hà híp mắt lại: An Điềm, lúc nào tôi cũng có thể thắng được cô.
Chiếc giày cao gót đạp mạnh vào bàn ga, xe của Thẩm Sở Hà lao như bay về phía trước.
Từ quán bar đến căn hộ của An Điềm, dòng xe trên đường ngày càng thưa dần, người đi bộ cũng ngày càng ít đi. Thẩm Sở Hà rẽ vào một góc và lái xe vào một con hẻm nhỏ.
Từ xa, Thẩm Sở Hà đã nhìn thấy một chiếc Lincoln sang trọng đang đậu bên đường. Ở hai bên xe có hai hàng người mặc áo đen đang đứng.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Sở Hà rất ảm đạm, cô thong thả dừng xe của mình lại bên cạnh chiếc Lincoln kia.
Thẩm Sở Hà quay đầu lại nhìn An Điềm đang bất tỉnh ở ghế sau, mở cửa xe ra và bước xuống. Cô đi đến cạnh chiếc Lincoln, một người mặc áo đen vội mở cửa xe cho cô.
Ánh đèn mờ mờ trên đường chiếu vào trong xe, làm cho chàng trai ngồi trong xe càng trở nên bí ẩn hơn. Anh hơi nghiêng mặt qua, giọng nói trong như ngọc: “Cô ấy đang ở trong xe của cậu à?”
“Cậu tự ra xem thì biết.” Thẩm Sở Hà nghiêng đầu qua, định cười cho thoải mái và tinh nghịch, nhưng tiếc thay, nó lại nghe có vẻ đầy gượng gạo và buồn bã.
Chàng trai trong xe không nói gì, chỉ bước thẳng ra khỏi xe và đi đến trước xe của Thẩm Sở Hà.
Đưa tay ra mở cửa xe, chàng trai nhìn thấy một người đang nằm ở ghế sau xe.
Là cô ấy, thực sự là cô ấy!
Ánh mắt của chàng trai sáng lên ngay lúc đó, như một ngôi sao sáng trong đêm lạnh.
An Điềm đang mặc một chiếc váy màu đen dài tay giản dị có thêu hoa, phần eo váy vừa vặn và thân váy rũ mềm khiến thân hình cô trông rất uyển chuyển dịu dàng. Chân cô đi đôi bốt da màu đen, để lộ đôi bắp chân trắng ngần. Mái tóc được cột cao ban đầu giờ đây hơi lộn xộn.
Má của An Điềm đỏ ửng, đôi chân mày dài khẽ nhướn lên, đôi mí mắt trắng trẻo che đi đôi mắt đào xinh đẹp thường thấy. Cô đang nghiêng đầu sang một bên, để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp. Chắc do uống nhiều rượu, nên hơi thở của An Điềm hơi nặng nề.
Chàng trai đứng trước xe đưa tay ra, như thể có chút không dám tin. Anh dừng tay trong không khí một lúc lâu rồi từ từ tiến xuống, phủ lên đôi má hồng hào và mịn màng của An Điềm.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác của cái chạm nhẹ nhàng dường như đã làm cho chàng trai kia rung động rất nhiều. Ánh mắt lướt qua An Điềm từng chút từng chút, và ánh sáng dịu dàng trong mắt chàng trai cũng ngày càng nhiều hơn.
“Mình đã cho cậu gặp An Điềm trước, cậu phải cám ơn mình thế nào đây?” Thẩm Sở Hà đi đến sau lưng chàng trai, trong giọng nói tuy có cười vui, nhưng nghe vẫn có vẻ rất gượng gạo.
“Cậu muốn mình cám ơn cậu thế nào?” Chàng trai nhìn vào An Điềm, đứng quay lưng lại với Thẩm Sở Hà, giọng nói lập tức lấy lại trong trẻo.
Thẩm Sở Hà nhìn vào tấm lưng cao lớn của chàng trai, trong ngực cô bỗng cảm thấy chua xót: “Thôi vậy, cho cậu nợ đấy. Mình thích nhìn thấy bộ dạng của cậu khi nợ mình tình nghĩa.”
Ánh mắt của chàng trai vẫn dừng lại trên mặt An Điềm: “Mình chưa bao giờ cảm thấy mình nợ ai, vì vậy, đừng mong đợi gì ở mình.”
Lời nói cứng nhắc của chàng trai làm cho máu trong người Thẩm Sở Hà bị đông cứng lại ngay lập tức. Sau một hồi lâu, Thẩm Sở Hà mới mỉm cười: “Phải, đều do mình cam tâm tình nguyện. Nhưng…”
Thẩm Sở Hà nói đến đây thì dừng lại: “Cậu có biết vì lý do gì mà mình mới có cơ hội cho cậu gặp An Điềm trước không?”
Chàng trai hơi nghiêng đầu sang một bên: “Vì lý do gì?”
“Vì mình đã nhắc đến Cố Thiên Tuấn!” Trong lời nói của Thẩm Sở Hà có chút ý cười trả đũa. “Mình chỉ nhắc đến việc Cố Thiên Tuấn đã mua cho vợ anh ta một chiếc nhẫn ngọc lục bảo giá trị, An Điềm liền vô cùng khó chịu, còn uống say mèm nữa! Xem ra, dường như An Điềm lại phải lòng Cố Thiên Tuấn rồi!”
Bàn tay đang vuốt ve má của An Điềm của chàng trai bỗng khựng lại nhưng không dễ nhận ra, rồi động tác lập tức lấy lại vẻ nhẹ nhàng, trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp và rạng rỡ: “Thế thì sao? Cô ấy như thế, mình đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.”
Thẩm Sở Hà cắn môi với vẻ không cam tâm, rồi tiếp tục nói: “Vậy cậu có biết không? Ngoài Cố Thiên Tuấn ra, tổng tài của tập đoàn Tô Thị, Tô Thanh Dương, dường như cũng rất thích An Điềm!”
“Điều này, mình đã biết lâu rồi.” Chàng trai nói đến đây, trong giọng nói dường như có thêm chút nụ cười. “Con người của cô ấy, luôn khiến rất nhiều người thích mình từ lúc nào cũng không hay.”
“Vậy cậu không sợ An Điềm sẽ bị người khác cướp đi à? Bị Cố Thiên Tuấn, hoặc bị Tô Thanh Dương cướp đi?” Thẩm Sở Hà có vẻ hơi tức giận. Một người luôn hòa đồng và lịch thiệp trước mặt người khác như cô, chỉ khi đối mặt với chàng trai này, mới không thể giữ được điềm tĩnh.
Thẩm Sở Hà có thể làm cho bất kỳ ai thích mình, cô cũng chưa từng thất bại, cho đến khi cô gặp chàng trai này!
“Sợ?” Chàng trai cười phá lên, như thể đang cười Thẩm Sở Hà vì đã đưa ra một câu hỏi rất ngớ ngẩn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...