Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chu Hán Khanh chỉ lắc đầu thở dài, không nói gì.

“Giám đốc Chu, tôi bao nhiêu năm nay đều nghe theo lời cậu mà! Mọi nghị quyết công ty, rồi mọi việc lớn việc nhỏ, tôi đều nghe theo lời dặn dò của cậu cả, cậu tuy chỉ là giám đốc, nhưng người trong công ty từ trên xuống dưới có ai không biết cậu là anh họ của Cố tổng, rất được cậu ấy tín nhiệm, chỉ cần cậu nói một câu thì chắc chắn sẽ cứu được tôi mà!” Gương mặt người đàn ông nọ nhăn nhúm lại như một tờ giấy bị vò rất lâu.

“Ôi…” Chu Hán Khanh thở dài, vẫn không nói gì.

“Giám đốc Chu, xin cậu nghĩ cách đi!” Người đàn ông trung niên càng sốt ruột hơn.

“Không phải tôi không muốn giúp anh, chỉ là tội anh phạm phải thật sự quá đáng.” Nét mặt Chu Hán Khanh có giãn ra một chút, anh ta đứng dậy rồi trịnh trọng nói với người kia: “Tôi có thể đảm bảo anh sẽ không bị cảnh sát bắt, nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc ở tổng bộ công ty thì e là không được rồi.”

“Chuyện này…” Người đàn ông trung niên trân trân nhìn Chu Hán Khanh rồi đau khổ nói, “Nhưng nếu tôi không làm việc ở Cố Thị nữa thì biết đi đâu làm?”

“Tôi có thể giúp anh không bị cảnh sát bắt đã là tận lực rồi!” Nét mặt Chu Hán Khanh lại khó chịu, nhìn người kia hỏi: “Anh nghĩ quyền lực của tôi lớn đến đâu? Hay tôi nhường luôn chức giám đốc này cho anh làm nhé?”

“Không dám không dám.” Người đàn ông nọ vẫn còn nghĩ cho ngày sau của mình, đương nhiên không dám trở mặt với Chu Hán Khanh, thế nên liền lùi về sau mấy bước rồi ngập ngừng nói, “Vậy cứ làm theo lời của giám đốc Chu đi.”

Thấy ông ta biết điều như vậy, Chu Hán Khanh mới hài lòng gật đầu, bước lên phía trước vỗ vai ông ta rồi nói với vẻ hết sức đại lượng: “Yên tâm đi, dù gì trước nay anh theo tôi làm rất nhiều chuyện, cho nên tôi sẽ không bạc đãi anh đâu. Chỉ cần anh có biểu hiện tốt thì tôi sẽ nhờ mối quan hệ để anh có được việc làm ở thành phố S hoặc thành phố G.”

Chu Hán Khanh biết rõ, người này dù gì cũng đã theo mình nhiều năm, biết được rất nhiều bí mật của mình, thế nên không thể bức ép mà cần phải khiến cho anh ta cảm thấy yên tâm đã! Trước tiên cứ đưa ra một điều kiện nhỏ để anh ta hài lòng, sau đó lại đưa ra một đãi ngộ lớn khiến anh ta cảm kích, như vậy thì anh ta mới không cắn ngược lại mình.


Quả nhiên, người đàn ông nọ nghe Chu Hán Khanh nói thế thì lập tức ngẩng đầu tràn đầy hi vọng, nhìn Chu Hán Khanh bằng vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn cậu, cậu Chu.”

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.” Chu Hán Khanh nhìn người đàn ông nọ, hài lòng gật đầu.

Trong lúc người đàn ông trung niên kia đang cảm kích Chu Hán Khanh thì điện thoại di động trên bàn của Chu Hán Khanh chợt reo vang.

Chu Hán Khanh cầm điện thoại lên, vừa thấy đó là số của Chu Mộng Chỉ thì định bấm nghe ngay, nhưng rồi chợt khựng lại một chút rồi quay sang nói với người đàn ông kia: “Anh đã bận rộn cả đêm, chắc cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, việc này đã quyết định xong rồi, tôi sẽ mau chóng sắp xếp.”

“Vâng vâng vâng.” Người đàn ông kia gật đầu như gà mổ thóc, cảm kích nhìn Chu Hán Khanh rồi rời khỏi văn phòng.

Chu Hán Khanh thấy ông ta đi rồi mới nghe máy của Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ? Sao muộn thế này lại gọi điện cho anh? Không phải Cố Thiên Tuấn về biệt thự với em rồi sao?”

“Hán Khanh, Cố Thiên Tuấn ngoại tình rồi!” Giọng của Chu Mộng Chỉ rất nức nở.

Chu Hán Khanh đã quá quen với câu nói này rồi, bởi vì cứ cách một khoảng thời gian thì Chu Mộng Chỉ lại nói câu này với anh ta.

Chu Hán Khanh ngao ngán thở dài khuyên nhủ: “Mộng Chỉ, em đừng nghĩ lung tung nữa được không? Cố Thiên Tuấn dạo này còn yêu em hơn so với trước nữa, bất kì thứ gì dù em muốn hay không, chỉ cần anh ta cảm thấy tốt thì đều mua cho em cả, em cũng đâu phải là không biết, chẳng hạn như cái vòng ngọc mấy hôm trước anh ta mới mua…”


“Cố Thiên Tuấn bây giờ bỏ rơi em để đi hẹn hò với người phụ nữ khác kìa!” Chu Mộng Chỉ ngắt lời Chu Hán Khanh, nói một cách đau lòng buồn bã, “Em tận mắt nhìn thấy tin nhắn người phụ nữ kia gửi cho Cố Thiên Tuấn, rồi sau đó anh ấy liền bỏ di!”

“Thật sao?” Chu Hán Khanh cảm thấy có hơi không tin được.

“Thật mà!” Chu Mộng Chỉ lại bật khóc, “Hán Khanh, giờ em phải làm sao đây? Em rốt cuộc phải làm sao đây? Em sợ lắm, thật sự rất sợ!”

“Mộng Chỉ đừng khóc…” Chu Hán Khanh lập tức hốt hoảng, “Anh sẽ về biệt thự đi, em ngoan nhé, đừng khóc.”

“Hán Khanh, anh về nhanh đi, em xin anh đấy.” Chu Mộng Chỉ sụt sịt ở đầu dây bên kia, “Em chỉ tin được có một mình anh thôi!”

“Anh sẽ về ngay, em cố chờ nhé.” Chu Hán Khanh vừa nhẹ nhàng an ủi Chu Mộng Chỉ vừa cầm áo khoác đang vắt trên ghế lên rồi phi như bay ra khỏi văn phòng.

Anh ta bước vào thang máy, tuy thang máy chạy rất nhanh, nhưng Chu Hán Khanh vẫn cảm thấy quá rề rà, anh ta căng thẳng nắm chặt điện thoại, trong lòng lo lắng sợ Chu Mộng Chỉ sẽ làm ra chuyện khờ dại gì đó.

Nhưng Chu Hán Khanh lúc này càng giận vì hành vi của Cố Thiên Tuấn nhiều hơn, bản thân anh ta vì muốn được ở bên Chu Mộng Chỉ mà đã hi sinh rất nhiều, thậm chí còn không ngần ngại mà làm việc cho công ty của tình địch!

Bao nhiêu năm qua, anh ta ngoài việc bồi dưỡng thế lực của bản thân để củng cố địa vị của mình ra thì chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với công ty Cố Thị.


Anh ta làm tất cả mọi thứ đều là vì muốn Chu Mộng Chỉ có thể yên tâm hưởng thụ một cuộc sống tốt.

Nhưng Cố Thiên Tuấn bây giờ lại làm ra chuyện có lỗi với Chu Mộng Chỉ.

Trong lúc đang suy nghĩ thì một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra, Chu Hán Khanh liền mau chóng bước ra ngoài, vội vã đến mức suýt va phải một người đứng ngay trước mặt mình.

Chu Hán Khanh khó chịu ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức ngẩn người.

“Thiên… Thiên Tuấn?” Chu Hán Khanh nhìn Cố Thiên Tuấn trước mặt mình, thắc mắc hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là cậu đã đi gặp…”

Chu Hán Khanh lập tức nhận ra mình đã nói hớ rồi, cũng may chưa nói ra hết cả câu “không phải là cậu đã đi gặp người phụ nữ khác rồi sao”.

“?” Cố Thiên Tuấn cau mày, anh biết Chu Hán Khanh đang muốn hỏi gì, cũng biết nhất định là Chu Mộng Chỉ đã nói gì đó với Chu Hán Khanh rồi, nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu gì cả mà nhìn Chu Hán Khanh.

Chu Hán Khanh khẽ đằng hắng để che giấu tâm tư rồi đổi câu hỏi: “Không phải là cậu đã về nhà ăn cơm với Mộng Chỉ rồi sao?”

“Công ty còn có chút việc nên tôi phải quay lại đây.” Cố Thiên Tuấn thản nhiên nói, “Chính là việc lần trước Susan kiểm tra ra số hàng kém chất lượng đấy, nên bây giờ tôi quay lại công ty chính là vì muốn xử lí chuyện này.”

Chu Hán Khanh lập tức căng thẳng, anh ta còn chưa hoàn hồn trước sự xuất hiện của Cố Thiên Tuấn, bây giờ lại càng lo lắng vì chuyện của cấp dưới mình.


Anh ta thở dài rồi nói với vẻ áy náy: “Thiên Tuấn, việc này một phần cũng do tôi sơ suất, vì người gây ra hậu quả lớn của việc này là cấp dưới của tôi.”

“Anh lúc nào cũng bôn ba lao lực vì Cố Thị, khó tránh khỏi sẽ có lúc không quản lí hết được, việc này không thể trách anh.” Cố Thiên Tuấn vỗ vai Chu Hán Khanh, “Tối nay anh lại còn tăng ca đến giờ này, về nhà nhớ phải nghỉ ngơi đấy.”

“Ừ, cậu cũng vậy.” Chu Hán Khanh nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì mới yên tâm.

“Vậy tôi lên lầu đây, anh lái xe về nhà cẩn thận.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với Chu Hán Khanh rồi bước vào thang máy.

Chu Hán Khanh quay người lại, nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại…

Chu Hán Khanh bước ra khỏi sảnh tòa nhà Cố Thị, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, tâm trạng căng thẳng vừa rồi bây giờ đột nhiên biến thành một sự mệt mỏi: Mộng Chỉ lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Chu Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm rồi cất bước đi.

Trong khi đó…

Khi Cố Thiên Tuấn vừa đẩy cửa văn phòng ra thì liền trông thấy Cao Lỗi đã đứng đó chờ anh rồi.

“Muộn thế này còn gọi anh đến, vất vả cho anh rồi.” Cố Thiên Tuấn vỗ vai Cao Lỗi, tỏ ý bảo anh ngồi đi.

Giờ đã là giờ tan làm nên Cao Lỗi cũng không khách sáo, anh gật đầu rồi ngồi xuống: “Cố tổng, anh có gì muốn dặn dò?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui