Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cố Thiên Tuấn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay Chu Mộng Chỉ, trong đầu cố gắng nhớ lại xem mình có để sót lại manh mối nào trong chiếc điện thoại ấy không: Những việc quan trọng bàn bạc với Cao Lỗi thì đa phần đều là gặp trực tiếp hoặc gọi điện chứ không gửi tin nhắn gì cả, mấy phần mềm mạng xã hội thì anh rất ít dùng, cũng không có bí mật gì, còn về tin nhắn với Dương Thanh Lộ thì anh có thể giải thích được, cho dù có bị Chu Mộng Chỉ phát hiện ra thì cùng lắm chỉ khiến Chu Mộng Chỉ mất lòng tin một chút về anh thôi, ngoài những thứ ấy ra, còn có…

Còn có lịch sử cuộc gọi mấy hôm trước anh đã gọi cho An Điềm!

Nghĩ đến đây, gương mặt vốn không cảm xúc của Cố Thiên Tuấn chợt có hơi xao động, nếu lịch sử cuộc gọi của anh với An Điềm mà bị Chu Mộng Chỉ nhìn thấy thì với tính cách truy tìm tận cùng của Chu Mộng Chỉ, cho dù không biết mối quan hệ giữa anh và An Điềm cũng như những chuyện xảy ra giữa hai người gần đây đi nữa thì chắc chắn vẫn sẽ gây khó dễ cho An Điềm!

Chu Mộng Chỉ vẫn cầm điện thoại trong tay, thấy vẻ biến sắc mặt của Cố Thiên Tuấn thì tim chợt đập mạnh thình thịch: Sao mình có thể bất cẩn như thế? Nhìn trộm điện thoại mà lại bị Cố Thiên Tuấn phát hiện ra! Chết tiệt, đáng lẽ xem xong tin nhắn của Dương Thanh Lộ rồi thì phải bỏ điện thoại xuống ngay, sao còn cố xem thêm mấy cái khác làm gì?

Bây giờ không những không xem được mấy thứ khác mà còn bị Cố Thiên Tuấn bắt quả tang nữa! Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

“Ha ha…” Cuối cùng Chu Mộng Chỉ chợt nở nụ cười tỏ vẻ thản nhiên rồi nói, “Thiên Tuấn, tốc độ thay quần áo của anh cũng nhanh thật đấy, em mới cầm điện thoại của anh lên xem giờ một chút thôi mà anh đã xuống rồi.”

Cố Thiên Tuấn nuốt nước bọt, ngay lập tức có phản ứng, hiện giờ chưa phải là lúc trở mặt, bởi vì anh vẫn chưa biết Chu Mộng Chỉ rốt cuộc đã xem được những thứ gì trong điện thoại của anh rồi, thế nên chỉ có thể giả vờ không biết gì cả rồi cẩn thận quan sát Chu Mộng Chỉ, xem cô ta tiếp theo sẽ làm gì.

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với Chu Mộng Chỉ, tỏ ý tin lời cô ta, sau đó bước xuống cầu thang đi đến trước mặt cô ta.


Chu Mộng Chỉ lập tức biết điều trả điện thoại lại cho Cố Thiên Tuấn. Cô ta khẽ cúi đầu, nhưng vẫn lén đưa mắt lên quan sát gương mặt Cố Thiên Tuấn, thấy đó vẫn là một gương mặt góc cạnh đẹp trai ngời ngời như ngày nào, chỉ là…

Chu Mộng Chỉ nghĩ đến đây chợt cảm thấy một cảm giác chua chát tràn ngập trong lòng, cô ta mấp máy môi, cuối cùng hỏi một câu tràn ngập hi vọng: “Thiên Tuấn, có thật là anh phải đi tăng ca không?”

Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt thăm dò của Chu Mộng Chỉ, ngập ngừng một lát rồi kiên định nói: “Đúng vậy, anh thật sự phải đến công ty tăng ca.”

Lần này anh không hề nói dối, tin nhắn của Dương Thanh Lộ chỉ là sự trùng hợp, anh chỉ muốn dùng cái cớ ấy để che giấu Chu Mộng Chỉ mà thôi.

Nghe câu trả lời của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ đột nhiên mỉm cười, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp ấy rực rỡ một cách bất thường: “Được rồi, buổi tối tăng ca nhớ phải chú ý nghỉ ngơi đấy nhé.”

Chu Mộng Chỉ nói xong liền chỉnh cà vạt lại cho Cố Thiên Tuấn rồi dịu dàng nói: “Anh đi đi.”

Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi không do dự mà quay người đi về phía cửa phòng khách.


Tuy Cố Thiên Tuấn đang quay lưng lại với Chu Mộng Chỉ, nhưng mỗi bước đi, anh đều có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Mộng Chỉ nhìn mình càng lúc càng nặng nề hơn.

Nhưng dù có thế thì cũng đã sao? Anh nhịn cô ta đến hiện giờ đã là quá lắm rồi!

Cố Thiên Tuấn cuối cùng vẫn kiên định bước nhanh ra cửa phòng khách rồi biến mất trong màn đêm.

Chu Mộng Chỉ vẫn ngây người đứng nguyên tại chỗ, bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình, đôi mày đẹp bây giờ cau lại rất dữ dội, cô ta không dám tin, cũng không muốn tin, một Cố Thiên Tuấn trước nay luôn xem cô ta như bảo bối, bây giờ lại nói dối thẳng thừng với cô ta như vậy, sau đó nghênh ngang đi hẹn hò với người phụ nữ khác.

Chu Mộng Chỉ cuối cùng không còn đủ sức cầm cự nữa, “phịch” một tiếng khuỵu xuống đất.

Ngồi trên tấm thảm nhung đắt tiền trải trên mặt sàn, một hơi ấm dễ chịu tỏa lên, nhưng cũng không thể nào làm ấm được trái tim như vừa rơi xuống hố băng của Chu Mộng Chỉ. Cô ta bất lực cúi đầu, nước mắt từ khóe mi rơi xuống má: Thiên Tuấn cuối cùng đã ngoại tình rồi, khác hẳn với những lần vô tình trước kia, lần này thì cả trái tim và con người anh đều đã hướng về người khác rồi!

“Mợ ơi, mợ ơi, mợ không sao chứ?” Chị Lý vừa từ dưới bếp bước lên trông thấy Chu Mộng Chỉ đang ngồi khóc thì liền vội vàng đến nắm lấy cánh tay cô ta, định dìu cô ta đứng dậy.


Ai ngờ, Chu Mộng Chỉ lại quay sang căm phẫn nhìn chị Lý bằng đôi mắt đẫm lệ rồi quát lên: “Tránh ra, tôi tự đứng dậy được!”

Chị Lý e dè rụt tay lại rồi sợ sệt lùi về sau một bước.

Chu Mộng Chỉ chống hai tay xuống sàn, từ từ đứng dậy quay người lê bước lên lầu hai.

Chị Lý bước lên lo lắng nhìn theo bóng dáng Chu Mộng Chỉ, cái nhà này có phải là sắp có chuyện lớn xảy ra rồi không?

Chu Mộng Chỉ ngồi lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, nước mắt đã cạn khô: Mình không thể mất Cố Thiên Tuấn, tuyệt đối không thể! Mình khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, khó khăn lắm mới có được vinh hoa phú quý, có được một cuộc sống dư dả, tuyệt đối không thể mất đi như thế này được!

Chắc chắn là do đã ở bên nhau một thời gian dài, Cố Thiên Tuấn nhìn mình mãi đâm ra chán nên mới có hứng thú với người phụ nữ khác! Đúng thế, đàn ông đều là những kẻ có mới nới cũ, đây là bản năng sinh lí rồi, không thể trách Thiên Tuấn được!

Chu Mộng Chỉ liên tục tìm lí do cho Cố Thiên Tuấn và cho cả tình cảm của họ, cô ta hít một hơi thật sâu rồi hạ quyết tâm: Nếu Thiên Tuấn đã đánh mất đi cảm giác mới mẻ với mình, vậy thì mình sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu Thiên Tuấn không hài lòng với cơ thể của mình, vậy thì mình sẽ đi cải tạo cơ thể, thẩm mỹ đến khi nào Cố Thiên Tuấn hài lòng mới thôi.

Nhưng còn con khốn Dương Thanh Lộ thì tuyệt đối không thể tha được!

Chu Mộng Chỉ đưa tay lau nước mắt đã khô trên mặt, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Chu Hán Khanh.


Trong văn phòng giám đốc marketing tập đoàn Cố Thị…

Lúc này đã là mười giờ tối, hầu hết văn phòng trong tòa nhà Cố Thị đều đã tắt đèn, chỉ còn mỗi văn phòng của Chu Hán Khanh là còn sáng đèn, anh ta đang ngồi trên ghế da, cà vạt nới lỏng, cúc áo sơ mi cũng đã cởi bớt hai cái.

Chu Hán Khanh ngồi ôm trán, hai máy nhíu chặt, vừa nhìn là biết đang rất phiền não.

Đứng trước bàn làm việc của Chu Hán Khanh là một người đàn ông trung niên mặt mày sầu muộn, ông ta ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Chu Hán Khanh rồi nói bằng giọng cầu khẩn: “Giám đốc Chu, dù gì tôi cũng theo cậu nhiều năm như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao, lần này xin cậu hãy cứu tôi đi!”

Chu Hán Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt mở mắt ra, khó chịu nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn mình này rồi nói: “Tôi đã bảo rồi, dự án lần này rất được Cố Thiên Tuấn xem trọng, đã bảo anh phải kìm chế một chút, tại sao anh lại không nghe? Tham lam quá độ, dám ăn chặn đến 30%! Thế thì vật liệu cung ứng làm sao mà tốt được?”

“Mấy vật tư cung ứng ấy đều là hàng tốt cả, tôi đã đích thân kiểm tra rồi, đảm bảo không có vấn đề gì!” Người đàn ông trung niên nọ cúi đầu, “Cho nên tôi mới nghĩ, hàng tốt thế này, lại còn được chiết khấu, tội gì không lấy, ai ngờ cái cô Susan đó khi đi kiểm tra thì lại có 50% không đạt chất lượng!”

“Anh lớn tuổi hơn tôi mà lại phạm phải sai lầm này, Cố Thiên Tuấn rất tức giận, nghe nói còn muốn bắt anh giao cho cảnh sát xử lí! Tôi chỉ là một giám đốc nhỏ nhoi thì có cách gì đây? Anh bảo tôi phải làm sao để cứu anh?” Chu Hán Khanh vẫn quát lên đầy tức giận.

“Cảnh sát sao?” Người đàn ông kia vừa nghe thấy thế thì lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Ông ta vòng ra phía sau bàn, đứng trước mặt Chu Hán Khanh lắp bắp nói: “Tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu, giám đốc Chu, lần này cậu phải giúp tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui