Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Sau khi Chu Mộng Chỉ và Dương Thanh Lộ cãi vã nhau thì bầu không khí trong văn phòng trở nên nặng nề, mọi người phải cố gắng vượt qua cả buổi sáng trong bầu không khí ấy.

Ăn trưa xong, mọi người bắt đầu quay lại với bản thảo của mình cho đến tận khi vào cuộc họp, nội dung chủ yếu của cuộc họp chính là mọi người sẽ trình bày bản thảo của mình, sau đó cùng nhau thảo luận góp ý chỉnh sửa.

Do Tô Thanh Dương không chỉ là nhóm trưởng của dự án này mà còn là tổng giám đốc của Tô Thị, thế nên anh luôn rất bận, chỉ có thể dành chút thời gian đến dự cuộc họp.

Nhưng các thành viên trong dự án vì muốn thể hiện sự tôn trọng nên đã đến phòng họp sớm hai mươi phút.

Sau khi chứng kiến cảnh Chu Mộng Chỉ và Dương Thanh Lộ cãi nhau, An Điềm đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để nghe thông báo rằng Dương Thanh Lộ sẽ bị đuổi việc, vì theo những gì cô biết về Chu Mộng Chỉ thì cô ta tuyệt đối không phải người chịu nhẫn nhịn, sáng nay Dương Thanh Lộ đã ức hiếp cô ta như vậy, cô ta chịu bỏ qua mới lạ đấy.

Nhưng bây giờ đã đến chiều rồi mà Dương Thanh Lộ vẫn không bị gì cả, chuyện này khiến An Điềm cảm thấy khá ngạc nhiên.

Không lẽ mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi sao? An Điềm thầm tự kiểm điểm.

Trong lúc An Điềm đang suy nghĩ lung tung thì một tờ bản thảo chợt rơi ngay chân cô, An Điềm vội cúi người xuống nhặt lên, lập tức bị hình ảnh trong bản vẽ thu hut, khiến cô bất giác nhìn chăm chú vào đó.

Ừm, màu sắc rực rỡ, độ so sánh rõ ràng, tỉ lệ hài hòa, mang phong cách chủ nghĩa hiện đại, ngoại trừ mấy dòng chữ chú thích hơi nguệch ngoạc ra thì đây đúng là một tác phẩm thiết kế rất đẹp.

An Điềm đang ngẩn ngơ nhìn bản thảo ấy thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Của tôi.”


An Điềm vội ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ngay ánh mắt lạnh băng của Trương Hiển Hy đang nhìn mình, cô hơi giật mình khẽ “á” một tiếng.

“Cảm ơn, đây là bản thảo của tôi.” Trương Hiển Hy cầm lấy bản thảo trong tay An Điềm.

“À, không có gì.” An Điềm lúc này mới phản ứng, ngượng ngùng cúi đầu, bởi khi đối diện với thần tượng của mình thì ai cũng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ!

An Điềm chỉ mãi xấu hổ nên tới tận mười mấy giây sau mới nhận ra bản vẽ của chính cô không biết đã đi đâu mất rồi.

Bản vẽ này cần dùng trong cuộc họp mà!

An Điềm lập tức hốt hoảng, vội vàng nhìn quanh quất, cái bản vẽ to tướng vừa rồi còn trong tay mình, bây giờ sao đột nhiên lại biến mất rồi?

“Cô đang tìm gì đấy?” Trương Hiển Hy lạnh nhạt hỏi.

“Bản thiết kế của tôi.” An Điềm vẫn tiếp tục nhìn xung quanh, “Vừa rồi tôi còn cầm đây mà, đột nhiên mất đâu rồi.”

“Là cái này à?” Trương Hiển Hy phẩy phẩy bản vẽ trong tay.


An Điềm nhìn kĩ lại rồi hỏi: “Sao anh lại cầm nó?”

“Vừa rồi lúc tôi lấy lại bản thảo của mình đã bất cẩn lấy luôn của cô.” Trương Hiển Hy thản nhiên nói, sau đó chăm chú nhìn bản thiết kế của An Điềm.

“À anh à…” Vừa trông thấy Trương Hiển Hy xem bản vẽ của mình, An Điềm lập tức cảm thấy sung sướng trong lòng: Bậc thầy đang xem bản thiết kế của mình! Đúng là phúc ba đời mà!

Nhưng An Điềm đột nhiên lại cảm thấy một dự cảm không lành, vì dù gì trình độ của cô cũng có hạn, liệu có chỗ nào không ổn không? Liệu có bị cười chê không? Liệu có bị phê bình không?

Trong lòng An Điềm thấy rất hốt hoảng, cứ chăm chăm nhìn Trương Hiển Hy cho đến tận khi anh đã đánh giá xong bản thiết kế của cô.

“Vẽ rất được, chỉ là phối màu hơi sai một chút…” Trương Hiển Hy vừa cầm bản vẽ của An Điềm vừa nghiêm túc giảng giải cho cô.

Trương Hiển Hy nói một tràng đến tận hơn mười phút sau mới trả bản vẽ lại cho An Điềm: “Ý kiến của tôi chỉ có chừng đó, cô về sửa lại đi nhé.”

An Điềm ngẩn ngơ nhận lấy bản vẽ rồi ngây người, thậm chí mấy nhân viên trong văn phòng trông thấy cũng ngây người: Bậc thầy này từ lúc đến văn phòng đến nay, suốt năm ngày qua không mở miệng nói quá năm câu! Người vừa nói một tràng dài với An Điềm vừa rồi có đúng là bậc thầy Trương Hiển Hy không thế?

Lúc này, Trương Hiển Hy dường như cũng nhận ra phản ứng của mọi người, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt của mình mà tiếp tục thản nhiên nói: “Đây là dự án hợp tác nên mọi người phải cố gắng hết sức, trình độ này của cô cũng chỉ vừa đủ để tham gia thôi, cho nên mong cô lần sau phải nghiêm túc hơn nữa.”


Câu nói này của Trương Hiển Hy lập tức khiến ánh mắt nghi hoặc của mọi người trong văn phòng trở lại bình thường: Biết ngay mà, một bậc thầy như Trương Hiển Hy sao có thể chủ động chỉ bảo cho An Điềm, mà lại còn kiên nhẫn như thế?

Thì ra nói một tràng dài như thế tóm lại cũng là vì muốn phê bình An Điềm! Nhìn mặt An Điềm lúc này bị Trương Hiển Hy nói đến mức tái xanh rồi kìa.

Nghĩ như thế, tất cả mọi người trong nhóm thiết kế đều vội vàng ôm chặt bản thiết kế của mình, nhỡ đâu để bậc thầy Trương nhìn thấy thì có khi nào người bị phê bình tiếp theo sẽ là mình không?

An Điềm vừa rồi được Trương Hiển Hy chỉ giáo, tâm trạng đang phấn khích như có hoa nở trong lòng, bây giờ nghe Trương Hiển Hy chốt hạ một câu như vậy thì đóa hoa trong lòng ấy lập tức lụi tàn không còn lấy một cánh.

“Vâng, cảm ơn anh, sau này tôi sẽ cố gắng hơn.” An Điềm tuy đang rất thiểu não, nhưng vẫn cúi đầu nói một câu cảm ơn.

Trương Hiển Hy cũng không nói gì nữa, quay người trở về chỗ ngồi của mình.

“Ôi…” An Điềm ủ rũ thở dài rồi ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc sửa lại bản thảo.

An Điềm vừa chỉnh sửa xong thì Tô Thanh Dương lúc này cũng vội vã bước vào phòng họp.

Do thời gian trên thương trường cũng đã lâu nên tính cách Tô Thanh Dương cũng được rèn luyện nhiều, trở nên nhanh nhẹn hơn. Vào cuộc họp, anh chỉ nói vài câu mở đầu ngắn gọn rồi bắt đầu chủ đề chính ngay.

Anh yêu cầu mỗi người đưa ra tác phẩm của mình, sau đó nói sơ về quan niệm thiết kế rồi yêu cầu mọi người đưa ra ý kiến đóng góp.

Do đây là dự án lớn nên tất cả những người được tham gia đều là những nhà thiết kế chuyên nghiệp, tuy lúc rảnh rỗi cũng tám chuyện như những người bình thường, nhưng khi đã bắt tay vào công việc thì ai cũng đều tỏ rõ năng lực.


Sau một lượt thảo luận thì tình hình hiện tại như sau: Trong số các bản thảo đưa ra, không có gì lạ khi tác phẩm của Trương Hiển Hy là tốt nhất, còn các tác phẩm nổi bật tiếp theo đó là của Dương Thanh Lộ, An Điềm và một vài nhân viên nữa.

Dương Thanh Lộ sau khi xem bản thảo của mỗi người thì đều đóng góp rất nhiều ý kiến, trong đó ý kiến đóng góp cho An Điềm giống hệt như những gì Trương Hiển Hy vừa rồi đã nói với cô.

Điều này khiến An Điềm không khỏi cảm thấy trình độ thiết kế của mình vẫn còn rất kém.

Cuộc họp tiếp tục diễn ra, bầu không khí rất hợp tác, An Điềm cũng học hỏi được rất nhiều thứ.

Nhưng khi đến lượt Chu Mộng Chỉ trình bày tác phẩm thì cô ta chỉ phẩy tay, tỏ vẻ chẳng quan tâm mà nói: “Tô tổng, tác phẩm của tôi bị Dương Thanh Lộ xé rồi, cho nên bây giờ tôi không có.”

Tô Thanh Dương từng gặp Chu Mộng Chỉ, đương nhiên biết rõ thân phận của cô ta, Chu Mộng Chỉ sáng nay không bảo Cố Thiên Tuấn trừng trị được Dương Thanh Lộ, nhưng cô ta tuyệt nhiên không muốn bỏ qua.

Bây giờ cô ta lại muốn mách đến cả Tô Thanh Dương, Tô Thanh Dương biết rõ thân phận của cô ta nên hàm ý trong câu nói của cô ta đã quá rõ ràng rồi.

Nhưng mọi người trong phòng họp lại không biết cô ta có thân phận gì, thế nên hành động này của cô ta khiến họ càng thêm chán ghét, thứ nhất, khi Dương Thanh Lộ và Chu Mộng Chỉ cãi vã nhau, mọi người đều đã nhìn thấy bản thảo thiết kế của Chu Mộng Chỉ rồi, cảm thấy Dương Thanh Lộ không hề nói quá chút nào, với trình độ vẽ như thế thì Dương Thanh Lộ đúng là chỉ cần một phút thôi cũng có thể vẽ ra ba bản.

Thứ hai, tuy chuyện xích mích trong văn phòng ở đâu cũng có cả, nhưng những việc ấy đều là giải quyết ngầm với nhau, bây giờ lần đầu tiên họ thấy có người nói thẳng với cấp trên như vậy.

Cái cô Chu Mộng Chỉ này có vẻ thật sự chẳng biết chút gì về quy tắc ngầm chốn công sở cả, sau này làm việc chung với cô ta nhất định phải hết sức cẩn thận.

Nhưng Chu Mộng Chỉ thật sự rất tự tin, sau khi thản nhiên nói xong thì dùng ánh mắt như đang xem kịch hay mà nhìn Dương Thanh Lộ: Lần này tôi xem cô trả lời thế nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui