Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

“Hai người không có gì khác để làm à?” Tô Thanh Dương nhìn hai người kia hỏi, “An Điềm mấy hôm nay bị ốm, hai người không biết sao?”

Đồng nghiệp A và đồng nghiệp B đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc: Tuy Tô tổng bình thường rất tốt với An Điềm, có lúc còn quan tâm đặc biệt với cô, nhưng tuyệt đối không hề thế này, vì An Điềm mà nghiêm khắc phê bình người khác như thế.

Đồng nghiệp A mau chóng có phản ứng trước, cô ta vội vàng cười với Tô Thanh Dương: “Chúng tôi chỉ đùa với An Điềm một chút thôi mà.”

Nói xong, cô ta quay sang An Điềm: “An Điềm, chúng tôi chỉ đùa với cô thôi, cô đừng tưởng thật nhé, nếu cô đã không khỏe thì chúng tôi xin phép đi đây!”

Dứt lời, cô ta kéo tay đồng nghiệp B rồi ngượng ngùng rời đi.

Tô Thanh Dương quay người, thấy hai đồng nghiệp ấy đã đi xa rồi mới quay lại nhìn An Điềm hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao.” An Điềm vội vã lắc đầu, mỉm cười cảm kích với Tô Thanh Dương, nếu không nhờ có anh thì hai người đồng nghiệp kia vừa rồi chắc chắn đã xông vào phòng rồi, “Cảm ơn anh, Tô tổng.”

Nhưng An Điềm lại không nghe tiếng Tô Thanh Dương trả lời, cô ngạc nhiên nhíu mày, nhận thấy ánh mắt Tô Thanh Dương đang hướng về một nơi khác.

Cô liền đưa mắt nhìn theo ánh mắt anh, mặt lập tức đỏ bừng lên, không đỏ mới lạ: Vừa rồi trong lúc giằng co với hai người đồng nghiệp, cô không nhận ra cổ áo ngủ của mình đã bịt tụt xuống, để lộ ra vết hôn rõ rệt trên cổ và ngực.

An Điềm vội xấu hổ kéo cổ áo lên, chuyển chủ đề: “Tô tổng, mới sáng sớm đã đến tìm tôi, không biết có chuyện gì không?”


“Tôi…” Tô Thanh Dương nhìn vào mặt An Điềm rất lâu, cuối cùng lắc đầu, “Tôi chỉ muốn đến xem cô đã khỏi bệnh chưa thôi.”

“Đỡ nhiều rồi!” An Điềm khách sáo nói, “Cảm ơn Tô tổng đã quan tâm.”

“Đừng khách sáo.” Giọng của Tô Thanh Dương không giấu được sự hụt hẫng, anh nhìn An Điềm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cúi đầu nói, “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi đi nhé.”

“Vâng.” An Điềm gật đầu, cuối cùng mới gạt đi được tảng đá đè nặng trong lòng mình, cô đưa mắt nhìn Tô Thanh Dương đi xa rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay vào trong phòng.

Tô Thanh Dương vừa nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng mình thì lập tức dừng bước.

Không lẽ An Điềm đã quên việc tối qua anh nói với cô rằng “buổi tối sẽ đến thăm cô” sao?”

Tô Thanh Dương bất lực đứng tựa vào tường hành lang, trong đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Sau khi ăn tối xong, Tô Thanh Dương đã đi tìm An Điềm, nhưng An Điềm lại không có trong phòng, anh bèn quay lại phòng mình, định một lát nữa sẽ tìm cô lần nữa.

Nhưng lần thứ hai anh gõ cửa phòng An Điềm thì người mở cửa lại là Cố Thiên Tuấn!

“Cố…”


“Suỵt…” Cố Thiên Tuấn đưa tay làm động tác im lặng với Tô Thanh Dương, vẻ mặt đầy nét đắc ý đáng ghét, “An Điềm chỉ vừa mới ngủ thôi, đừng làm ồn.”

“Hai người…” Tô Thanh Dương nhìn Cố Thiên Tuấn đang khoác áo choàng tắm, không nói được gì nữa, Cố Thiên Tuấn lúc này trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trên ngực còn thấy rõ cả vết cào nhẹ.

Không cần nghĩ thì Tô Thanh Dương cũng biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

“Đúng như anh đang nghĩ đấy. Giữa tôi và An Điềm, những việc nên xảy ra và những việc không nên xảy ra bây giờ đều xảy ra cả rồi.” Cố Thiên Tuấn lại cho Tô Thanh Dương thêm một đòn chí mạng vào lúc anh đang sốc nặng.

“…” Tô Thanh Dương cứ ngẩn người tại chỗ, không biết nên nói gì.

Thấy phản ứng của Tô Thanh Dương, Cố Thiên Tuấn cảm thấy nên nói chuyện thật rõ ràng, thế là bèn quay đầu lại nhìn An Điềm đang say ngủ một chút rồi bước ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, Cố Thiên Tuấn liền nói thẳng: “Anh còn gì muốn hỏi nữa không? Tôi sẽ nói cho anh biết hết!”

“Cố Thiên Tuấn!” Tô Thanh Dương chợt đưa tay nắm lấy cổ áo Cố Thiên Tuấn, cơn giận bùng lên khiến toàn thân anh run bần bật, “Sao anh lại làm vậy với An Điềm?”

Cố Thiên Tuấn để mặc cho Tô Thanh Dương nắm cổ áo mình, thản nhiên nói: “Tôi yêu An Điềm, tôi muốn có cô ấy, cũng sẽ lấy cô ấy.”


“Ha ha.” Tô Thanh Dương cất tiếng cười khinh miệt, “An Điềm đã nói cho tôi biết, anh là chồng cũ của cô ấy, người đã bỏ rơi cô ấy chính là anh, người làm cô ấy tổn thương cũng chính là anh, anh có tư cách gì mà đòi lấy cô ấy?”

Lời chất vấn phẫn nộ của Tô Thanh Dương khiến cho Cố Thiên Tuấn vốn đang tự đắc bây giờ cũng đột nhiên chột dạ, anh cúi mặt nghĩ một lát rồi nhìn Tô Thanh Dương kiên định nói: “Tôi sẽ mau chóng cho An Điềm một câu trả lời.”

“Không phải anh muốn cho thì An Điềm sẽ nhận!” Tô Thanh Dương nắm chặt nắm đấm, anh tuyệt đối không để cho An Điềm phải chịu thêm tổn thương từ Cố Thiên Tuấn nữa!

“Vậy phải xem xem ý của An Điềm thế nào.” Sắc mặt Cố Thiên Tuấn trở lại vẻ thản nhiên.

“Tôi sẽ không để anh đắc ý đâu.” Tô Thanh Dương gằn giọng nói.

Trước vẻ mặt phẫn nộ của Tô Thanh Dương, Cố Thiên Tuấn liền đưa tay ra vỗ lên vai anh, muốn anh bình tĩnh lại: “Anh Tô, anh rất tốt, chỉ là, An Điềm không hợp với anh.”

Câu nói này là rất thật lòng, Cố Thiên Tuấn cảm thấy Tô Thanh Dương đã đi theo chăm sóc cho An Điềm một khoảng thời gian, thế nên có lòng tốt muốn khuyên nhủ, để sau này khi An Điềm quay về bên anh rồi thì Tô Thanh Dương sẽ không cảm thấy quá sốc.

“Anh đang ra vẻ đấy à?” Tô Thanh Dương nắm chặt áo của Cố Thiên Tuấn, lạnh lùng hỏi.

“Có thể xem là thế.” Cố Thiên Tuấn thành thật đáp.

“Cố Thiên Tuấn, tôi cho anh biết, cho dù An Điềm có từ chối tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ để anh có được cô ấy.” Tô Thanh Dương nói đến đây lại nghiêm nghị nói với Cố Thiên Tuấn, mặc kệ việc Cố Thiên Tuấn người giàu nhất thành phố H và hoàn toàn có khả năng đè bẹp Lâm Thị của anh: “Bởi vì anh là một tên khốn, anh không xứng!”

Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không nổi giận, ngược lại, anh còn đánh giá cao Tô Thanh Dương, vì dù gì anh ở vị trí cao cao tại thượng bao nhiêu năm qua, cho dù anh có là tên khốn thật sự thì cũng chẳng có ai dám nói anh như thế cả, Tô Thanh Dương có thể bất chấp tất cả mà nói với anh như vậy, chứng tỏ anh ta thật lòng quan tâm An Điềm.

Có lẽ, trong khoảng thời gian anh giải quyết Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh thì sẽ thật sự cần Tô Thanh Dương giúp chăm sóc An Điềm.


Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn bèn nhún vai, không tỏ ý gì cả, chỉ bình thản nói: “Tôi vào xem An Điềm đã dậy chưa, anh về đi.”

Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người bước vào trong phòng An Điềm.

Còn Tô Thanh Dương đứng nguyên tại chỗ, giương mắt nhìn Cố Thiên Tuấn hiên ngang bước vào phòng An Điềm. Anh đứng lại đó rất lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu thất thểu rời đi.

Cả đêm không ngủ, Tô Thanh Dương sáng nay không kìm được đã quay lại tìm An Điềm, kết quả lại chịu thêm một cú sốc nữa!

Bên này, An Điềm vừa mới đóng cửa xong thì Cố Thiên Tuấn lập tức giở nửa tấm chăn ra, hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn An Điềm, ánh nắng rọi vào từ đằng sau anh rất rực rỡ.

An Điềm ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn anh, nhưng sau đó lập tức quay sang chỗ khác: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Tô Thanh Dương đến à?” Cố Thiên Tuấn vẫn cứ nhìn An Điềm.

“Ừ.” An Điềm thì lại không dám ngẩng đầu lên, “Sao anh biết?”

Cố Thiên Tuấn bật cười rồi nằm ngả ra trên giường của An Điềm, khẽ xoay nhẹ cổ mình. Anh sao có thể không biết? Tối qua tại sao anh đã quay về phòng mình rồi mà lại đến phòng An Điềm? Tất nhiên là vì muốn để Tô Thanh Dương nhìn thấy rồi!

Cố Thiên Tuấn là ai chứ? Chỉ cần anh đã muốn rồi thì sẽ luôn nắm được điểm yếu nhất của người khác rồi tấn công họ.

Anh đã biết được chuyện buổi tối Tô Thanh Dương sẽ đến tìm An Điềm, thế nên sự xuất hiện của anh sẽ cho Tô Thanh Dương một đòn chí mạng, để anh ta phải tiếp tục không cam tâm mà bảo vệ An Điềm, đồng thời âm thầm nhận thua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui