Một lúc sau, cuối cùng vẫn là Tô Thanh Dương đổi chủ đề. Anh đưa tay ra và đắp chăn cho An Điềm, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Những chuyện này, sau này tôi sẽ không hỏi đến nữa. Bây giờ sức khỏe của cô là quan trọng nhất, cứ lo dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ừm.” An Điềm nắm lấy góc chăn mềm mại đang đắp trên người, rồi lẩm bẩm. “Cứ để nó qua đi.”
“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Tôi về phòng trước, tối lại đến thăm cô.” Tô Thanh Dương nói xong liền đi ra ngoài cửa. Hôm nay đã biết được quá nhiều chuyện, anh cần phải nghiền ngẫm một chút.
Nhưng, trước đây Cố Thiên Tuấn đã làm tổn thương An Điềm như vậy, mà vẫn không thấy áy náy và ở lại bên cạnh An Điềm, vậy thì làm sao anh có thể dễ dàng hai tay dâng An Điềm cho người khác?
Trước đây, vì anh lo nghĩ quá nhiều, lo rằng An Điềm sẽ chịu gánh nặng và áp lực. Nhưng bây giờ, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa!
Lúc này, trên mặt của Tô Thanh Dương xuất hiện vẻ kiên quyết khác hẳn với trước đây. Cuối cùng, anh liếc nhìn An Điềm đang nhắm mắt thư giãn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
An Điềm nghỉ ngơi trong phòng cả ngày, nằm mãi trên giường cho đến đêm. Trong thời gian này, Tô Thanh Dương và Cố Thiên Tuấn đã thay nhau đem đến rất nhiều thuốc và thức ăn.
Có những món rất ngon, nhét đầy bụng làm dạ dày của An Điềm hơi phình lên.
Thấy mặt trời đã khuất núi và mặt trăng mọc lên, bụng của An Điềm vẫn hơi khó chịu. Cô ngồi dậy khỏi giường, đi đôi dép bông mềm khập khiễng đi đến trước cửa sổ. Cô mở cửa sổ ra, muốn hít thở chút không khí trong lành.
Khách sạn ở làng suối nước nóng được xây sát bên núi, do phòng của An Điềm nằm ở góc xa nhất, nên khi đưa mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy cảnh núi non chưa được khai thác.
Gần đây là thung lũng sâu nơi suối nước nóng bắn tung tóe, nằm ngay trên vách núi đối diện cách đây hơn mười mét, một hàng thông xanh san sát nhau đã giữ chặt ánh mắt An Điềm: Trong một rừng cây tiêu điều, hàng thông đó vẫn ngẩng đầu đứng thẳng, xanh tươi mát mắt.
An Điềm nhìn chằm chằm vào chúng, đột nhiên có chút bùi ngùi. Những cây thông đó đứng gần mình như thể chỉ cần vươn tay ra thì sẽ chạm vào được, nhưng trên thực tế, chúng lại bị ngăn cách bởi một thung lũng không thể nào vượt qua được. Muốn đi đến bờ đối diện, phải vòng qua hai ngọn núi.
Không biết tại sao, trong đầu An Điềm lại xuất hiện hình ảnh của Cố Thiên Tuấn. Cô và anh, có lẽ giống như hai ngọn núi này, có lẽ họ đã từng dính lấy nhau. Nhưng sau nhiều năm vỏ trái đất dịch chuyển, họ đã tách ra, cách nhau bởi một con suối, đứng xa xa mà nhìn nhau.
Thầm thở dài một tiếng, cơ thể An Điềm bỗng thấy khó chịu hơn. Cô quay lại nhìn chai rượu đào đặc sản mà Tô Thanh Dương đem đến, đi tới và cầm nó lên.
Ngày mai là ngày nghỉ dưỡng cuối cùng, chai rượu đào này được Tô Thanh Dương chọn làm quà lưu niệm, tặng cho các nhân viên của công ty Tô Thị.
An Điềm nhìn kỹ cái chai được gói một cách đơn giản, sau đó cố sức vặn nắp chai ra. Ngay lập tức, một mùi thơm ngọt xộc vào mũi.
An Điềm khịt khịt mũi và hít lấy hít để mùi rượu thơm. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, rồi cô mặc áo khoác và cầm chai rượu đào rồi khập khiễng đi ra ngoài.
An Điềm đi đến một nơi cách cửa sổ phòng không xa với tốc độ của một con rùa. Ở đó có một cây thông và một tảng đá lớn, dưới ánh trăng chiếu rọi trông giống như một tĩnh vật lờ mờ.
An Điềm ngồi lên tảng đá lớn, nhìn vào đỉnh núi đối diện, ngước nhìn ánh trăng và nhấp một ngụm rượu đào. Cô thưởng thức một lúc, cảm thấy ngon miệng, thế là cô lại uống thêm một ngụm nữa.
Trong phòng tổng thống…
Cố Thiên Tuấn đan hai tay vào nhau, trong đôi mắt ưng lộ ra ánh nhìn đáng sợ.
Cao Lỗi lén liếc nhìn sắc mặt của Cố Thiên Tuấn, rồi cúi mắt xuống và nói tiếp: “Hôm đó, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đúng là có đến một bệnh viện ở thành phố S để kiểm tra sức khỏe, sau đó được kê một đơn thuốc để bồi bổ, chỉ là…”
“Nói.” Từ lúc bắt đầu nghi ngờ Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Những việc khiến anh cảm thấy ghê tởm và chán ghét, anh đều muốn biết rõ ràng. Chỉ có vậy, anh mới từ bỏ được tình cảm trước đây, và thực hiện kế hoạch của mình mà không chút nương tay.
“Chỉ là, Chu Mộng Chỉ còn làm một mục kiểm tra nữa.” Cao Lỗi dừng lại và nói thật. “Khám thai.”
Cố Thiên Tuấn lắc lắc cổ, nhưng vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng: Anh đã không cùng Mộng Chỉ trong một thời gian dài, mà lại khám thai? Vậy đã xảy ra chuyện gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đủ biết rồi.
“Kết quả thế nào?”
“Theo kết quả kiểm tra của bệnh viện, Chu Mộng Chỉ không có thai. Hôm đó, trông cô ấy rất thất vọng, vì vậy chúng tôi đã chụp lại cảnh đó.”
Cao Lỗi nói rồi lấy ra vài tấm hình đặt trước mặt Cố Thiên Tuấn một cách kính cẩn.
Cố Thiên Tuấn thậm chí không chạm vào chúng, mà chỉ cúi mắt xuống, nhìn thấy tấm hình Chu Mộng Chỉ sà vào lòng Chu Hán Khanh mà khóc lóc.
“Sự tiếp xúc gần gũi nhất của họ, cũng chỉ như thế thôi.” Cao Lỗi ở bên cạnh giải thích.
“Tôi biết rồi. Tiếp tục theo dõi.” Cố Thiên Tuấn vươn thẳng lưng rồi dựa ra ghế. Anh xoa xoa thái dương và hỏi: “Về chuyện của Chu Hán Khanh ở công ty, thế nào rồi?”
Nghe thấy Cố Thiên Tuấn hỏi điều này, Cao Lỗi không biết phải có biểu cảm gì. Anh ta trầm ngâm một hồi và nói: “Dường như Chu Hán Khanh không có động tĩnh gì cả.”
Nói đến đây, Cao Lỗi bất giác lắc đầu, có chút bùi ngùi: “Cố tổng, thời gian gần đây, anh cho anh ta tiếp xúc với nhiều việc cơ mật cao cấp của công ty Cố Thị, chỉ cần trong đầu anh ta có một ý nghĩ xấu xa, thì sẽ thu được bao nhiêu tiền của, chúng ta cũng có thể lập tức nắm được thóp của anh ta. Tuy nhiên, dường như anh ta đang làm việc cho anh một cách thật sự siêng năng, hoàn toàn không có suy nghĩ khác.”
Ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt ưng của Cố Thiên Tuấn lại càng mạnh hơn: Đây cũng là lý do mà mình luôn tin tưởng Chu Hán Khanh trong mấy năm qua, bởi vì anh ta thực sự đang ra sức vì công ty Cố Thị mà không hề có hai lòng.
Chỉ có điều, Cố Thiên Tuấn của trước đây không biết rằng, Chu Hán Khanh một lòng trung thành như thế, không phải vì mình đã cho anh ta đãi ngộ hậu hĩnh, mà vì anh ta muốn ở lại bên cạnh Chu Mộng Chỉ!
Tuy nhiên, nếu đã là vậy, dù mình có ném thêm mồi nhử, thì Chu Hán Khanh cũng sẽ không cắn câu. Bởi vì mục đích cuối cùng của anh ta không phải là công ty Cố Thị, mà chính là Chu Mộng Chỉ. Anh ta sẽ vì Chu Mộng Chỉ mà cẩn thận dè dặt, không có hai lòng với Cố Thị.
“Vậy hãy bắt đầu giải quyết một số người bên cạnh Chu Hán Khanh đi.” Cố Thiên Tuấn vuốt cằm, đã không thể giải quyết Chu Hán Khanh trong một lần, vậy thì cứ từ từ.
Chờ đến khi Chu Hán Khanh đơn độc không ai giúp đỡ, Chu Mộng Chỉ sẽ không làm nên trò trống gì nữa.
Chỉ có điều…
Cố Thiên Tuấn lúc này đang nghĩ đến An Điềm, anh không thể nhanh chóng cho An Điềm một câu trả lời cũng như danh phận.
Chu Mộng Chỉ là người vợ hợp pháp của mình, lại là cổ đông của công ty Cố Thị. Mặc dù bao nhiêu năm qua sống trong nhung lụa nên không còn thông minh lanh lợi và đầy mưu kế như trước đây, nhưng Chu Hán Khanh bên cạnh cô ấy thì không dễ đối phó. Đồng thời, anh ta cũng là một người có quyền lực cao trong công ty Cố Thị.
Nếu Cố Thiên Tuấn muốn ly hôn, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh sẽ làm liều. Đến lúc đó, công ty Cố Thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Đến lúc đó, lỡ như có công ty nào đó chen chân vào, Cố Thị sẽ gặp nguy cơ sụp đổ hoàn toàn.
Vậy nên, dù vô cùng tức giận, dù thích An Điềm, nhưng Cố Thiên Tuấn phải tính kế lâu dài.
“Vâng, Cố tổng.” Cao Lỗi gật đầu rồi quay người rời đi.
Cố Thiên Tuấn đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống, làm cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên đặc biệt vắng vẻ.
Anh đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng rất rối bời: Trên thực tế, kể từ lúc phát hiện ra rằng Chu Mộng Chỉ đã phản bội mình, trong lòng Cố Thiên Tuấn có tức giận, có không cam tâm, có khó tin, nhưng không có đau lòng, thậm chí còn có cả một chút cảm giác nhẹ nhõm như buông bỏ được gánh nặng.
Sau ngày hôm đó, trong một thời gian dài, Cố Thiên Tuấn luôn suy nghĩ về lý do tại sao mình lại có cảm giác nhẹ nhõm như buông bỏ được gánh nặng đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...