Nghe đến những người xung quanh đều phải cười, ngay cả Cố Thiên Tuấn và An Điềm đang có tâm trạng cũng không nhịn được cười.
“Lâm Kính Trạch, anh mà không nói chuyện đàng hoàng thì về nhà em sẽ nói mẹ cho anh ăn đòn đó!” Lâm Hiểu Hiểu hai tay chống nạnh, vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên.
“Được rồi, anh không nói nữa được chưa.” Lâm Kính Trạch cười đắc ý, “Nhưng Hiểu Hiểu, bất luận em vô tình hay cố ý thì cũng đã đổ nước lên người An Ni, nên anh cảm thấy em nên xin lỗi cô ấy đi!”
Lâm Kính Trạch nói xong thì quay lại, định đẩy Lý An Ni đến chỗ Lâm Hiểu Hiểu, nhưng Lý An Ni đã đi mất tăm không biết từ lúc nào rồi.
Lâm Kính Trạch cau mày, đảo mắt nhìn quanh rồi hô to: “An Ni, em đi đâu rồi?”
Lý An Ni đã đi khỏi chỗ Lâm Kính Trạch, chạy đến chỗ để chùm đèn thủy tinh, cô ta thấy ở đó không có gì cả, chỉ có một mình Trần Hòa Thành đang ngồi dưới đất, uống từng ngụm nhỏ cà phê vừa mua về.
Trần Hòa Thành nhìn thấy Lý An Ni đến, thì vội đứng dậy, ân cần hỏi thăm: “Cô Lý An Ni, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô nãy giờ! Cô xem này cà phê cũng nguội cả rồi!”
Lý An Ni không quan tâm Trần Hòa Thành, cô ta chỉ vào chỗ lúc nãy đặt chùm đèn thủy tinh rồi hỏi: “Chùm đèn treo đâu rồi, dọn đi khi nào thế?”
“Tôi đâu có biết!” Trần Hòa Thành không hiểu gì cả, “Lúc tôi đến thì chùm đèn đã không còn nữa rồi!”
Trần Hòa Thành nói xong thì đưa cà phê tới trước mặt Lý An Ni, cười nói: “Cô Lý An Ni, cà phê này ngon thật đấy, cô uống thử đi!”
Rốt cuộc những nhân viên đó có kiểm tra chùm đèn không vậy?! Lý An Ni cảm thấy muốn phát điên, cô ta lắc đầu sợ hãi, đẩy cà phê trước mặt đi chỗ khác rồi quay người bỏ đi.
Trần Hòa Thành đứng tại chỗ, nhìn Lý An Ni với vẻ mặt hoảng hốt rồi chạy theo.
Khi Lý An Ni quay lại trường quay, cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn chùm đèn thủy tinh, chùm đèn vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh, rọi vào mắt Lý An Ni khiến cô rất khó chịu.
“An Ni, em chạy đi đâu thế?” Lâm Kính Trạch đưa tay khoác lên vai của Lý An Ni, giải thích, “Anh đã hỏi rõ ràng chuyện Hiểu Hiểu đổ nước lên người em rồi, nó không cố ý đâu, nhưng dù sao thì em cũng bị thiệt thòi nên anh cảm thấy nó nên xin lỗi em.”
Lâm Kính Trạch nói xong thì vẫy tay với Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, em qua đây!”
Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh An Điềm bĩu môi, cuối cùng cũng miễn cưỡng đi đến trước mặt Lý An Ni: “Lý An Ni, không cần biết là cô có tin không, tôi không có cố ý đổ nước lên người cô, còn nữa, xin lỗi cô.”
“Không…không sao!” Lý An Ni vội xua tay đi, để lộ nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Vậy tốt rồi, bây giờ hai người đã làm hòa rồi, vui lên nhé, hai người bắt đầu quay hình đi, cũng không còn sớm nữa, quay sớm nghỉ sớm về ăn cơm!” Lâm Kính Trạch cười nói với đạo diễn.
Lý An Ni đứng bên cạnh Lâm Kính Trạch vội mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.
Đạo diễn nhìn thấy ánh mắt của Lâm Kính Trạch thì lập tức hiểu ý, vội báo các bộ phận chuẩn bị.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn, Lâm Kính Trạch và cả Tô Thanh Dương đã chào hỏi nhau, tất cả đều đứng kế bên đạo diễn nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni đang đứng trước ống kính.
Còn An Điềm, thân là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu nên đứng ngoài ống kính, đứng gần Lâm Hiểu Hiểu nhất để Lâm Hiểu Hiểu vừa quay xong là cô có thể lập tức khoác áo cho Lâm Hiểu Hiểu.
Sau khi phó đạo diễn hô action, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu diễn theo kịch bản với Lý An Ni
Do sau khi Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương chào hỏi nhau, lại dẫn Lâm Hiểu Hiểu đến trò chuyện với Tô Thanh Dương, thấy Tô Thanh Dương dường như không hề giận mình, tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu cũng tốt hơn rất nhiều, nên đã nhanh chóng nhập vai.
Nhưng Lý An Ni thì không như vậy, trong lòng cô ta luôn bận tâm đến chiếc chùm đèn thủy tinh, đôi mắt luôn luôn nhìn lên chùm đèn thủy tinh trên đầu Lâm Hiểu Hiểu, vẻ mặt càng lúc càng hoang mang.
An Điềm đứng cách Lâm Hiểu Hiểu không xa, nhận ra sắc mặt lo lắng của Lý An Ni, cô là người đầu tiên phát hiện Lý An Ni có chút kỳ lạ: Tại sao đôi mắt của Lý An Ni cứ nhìn lên trên đỉnh đầu của Hiểu Hiểu?
An Điềm nghĩ đến đây cũng không kìm được nhìn lên theo ánh mắt của Lý An Ni.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu cũng phát hiện ra Lý An Ni vốn dĩ không nhập vai, cô thở dài nói: “Lý An Ni, cô...”
“Cẩn thận!” An Điềm nhìn chăm chăm lên đỉnh đầu của Lâm Hiểu Hiểu, bỗng dưng hét to lên, trên đầu Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên có một cái bóng lớn dần đang phủ xuống!
Chùm đèn thủy tinh bị lỏng ốc đung đưa, rồi bỗng dưng rơi xuống đỉnh đầu của Lâm Hiểu Hiểu, còn Lâm Hiểu Hiểu vừa bị tiếng hét của An Điềm làm cho giật mình chưa kịp phản ứng được gì.
An Điềm không nghĩ ngợi nhiều, lao đến bằng tất cả sức lực của mình đẩy Lâm Hiểu Hiểu ra!
“An Điềm, mau tránh ra!” Tô Thanh Dương hét lên đầu tiên, sau đó, tiếng hô hoán của anh bị át hoàn toàn bởi tiếng rầm cực lớn.
Mọi người đều che miệng lại nhìn bụi khói lung tung, ánh mắt hoảng sợ không nói nên lời.
Sau khi sững sờ vài giây, tất cả mới hoàn hồn, vội vã chạy đến chỗ chùm đèn thủy tinh rơi xuống.
Khói bụi dày đặc, những mảnh thủy tinh vỡ vụn, khi mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt mới bàng hoàng không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt!
Không chỉ có Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni ở khoảng cách rất gần, mà ngay cả bản thân An Điềm cũng không nhìn rõ, Cố Thiên Tuấn đã lao đến ôm lấy cô từ lúc nào.
Khói bụi tan đi mọi người mới nhìn rõ hơn, An Điềm đang nằm trong vòng tay bảo vệ của Cố Thiên Tuấn thương tích đầy mình.
An Điềm được Cố Thiên Tuấn ôm chặt lấy, nên chỉ bị thương ngoài da, nhưng cổ của Cố Thiên Tuấn bị các mảnh thủy tinh bắn vào có rất nhiều vết thương, bả vai bị mảnh thủy tinh lớn đâm vào chảy máu rất nhiều, thậm chí cả chân của anh cũng bị cắm một mảnh thủy tinh...
“Cô không sao chứ?” Cố Thiên Tuấn cố nén đau đớn trên cơ thể, cúi đầu nhìn An Điềm đang nằm gọn trong lòng mình hỏi, anh cau mày, giọng nói to rõ bình thường giờ trở nên yếu ớt, chỉ có An Điềm gần anh nhất mới có thể nghe được giọng nói của anh
An Điềm thẫn thờ nhìn Cố Thiên Tuấn, cơ thể cô kề sát Cố Thiên Tuấn khiến cô quên trả lời câu hỏi của anh.
Ánh mắt An Điềm lướt qua khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn với khoảng cách gần như vậy trong năm năm nay cô quen biết Cố Thiên Tuấn, đôi mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không chê vào đâu được, tỏa ra hơi thở mê hoặc lòng người, cũng giống như lần đầu tiên cô gặp anh vậy, khiến cho đầu óc của cô say mê.
Một giây dài như cả một thế kỷ, An Điềm cứ nhìn vào đôi mắt sâu lắng của Cố Thiên Tuấn, giống như đang nằm mơ vậy.
Lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh nhỏ tí tách, máu từ trên đầu của Cố Thiên Tuấn rơi xuống khuôn mặt của An Điềm, giống như một giọt nước mắt máu vậy.
An Điềm đưa tay ra rời lên mặt mình, khi những ngón tay cảm nhận được độ ấm của máu, An Điềm mới bừng tỉnh, cô hốt hoảng ôm lấy Cố Thiên Tuấn, run rẩy nói: “Tôi không sao, tôi không sao, anh thế nào rồi? Cố Thiên Tuấn? Cố Thiên Tuấn? Anh thế nào rồi? Tôi đưa anh đi bệnh viện ngay!”
Khoảnh khắc nghe An Điềm nói không sao rồi thì Cố Thiên Tuấn đang rất đau đớn nở nụ cười trên miệng, rồi không còn sức để chống đỡ cơ thể đầy thương tích nữa.
Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng cúi đầu, nhoài người lên vai An Điềm rồi ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...