Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Các nhân viên không biết An Điềm muốn làm gì, đành quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu, muốn hỏi ý kiến của cô

"An Điềm có chuyện gì vậy, sao lại không để người ta dỡ đồ?" Lâm Hiểu Hiểu đi đến trước mặt An Điềm bất mãn nói, "Bây giờ là mùa đông, bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta làm nhanh rồi về nhà cho ấm.".

Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì xoa xoa tay rồi giẫm chân, trông có vẻ rất lạnh.

An Điềm thở dài, tấm lòng của Lâm Hiểu Hiểu cô rất hiểu, chỉ là con người cô không thích nhất là mắc nợ người khác, tuy cô và Lâm Hiểu Hiểu là bạn tốt thì cũng không nhận những thứ quý giá một cách hiển nhiên được: "Hiểu Hiểu, những thứ này, cô dọn đi đi, những đồ nội thất này tôi có thể tự mua được."

"Cô tự mua, cô tự biết mua sao?" Lâm Hiểu Hiểu trước giờ không nói lời dịu dàng, "Mỗi lần tôi đến nhà cô chơi đều không ngồi sofa, cứ phải đứng mãi, cô biết tại sao không?"

"Tại sao thế?" An Điềm với vẻ mặt khó hiểu.

"Vì sofa nhà cô bị thủng lỗ đó!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nói xong thì mọi người xung quanh cười phá lên.

An Điềm đau đầu che mặt lại, rất muốn tỏ ý không quen biết với Lâm Hiểu Hiểu, một người con gái có thân hình cao mảnh khảnh đáng yêu như vậy, còn là ngôi sao lớn của công chúng, lại nói ra những lời này trước mặt mọi người, thật không sợ mất hình tượng sao!


Nhưng Lâm Hiểu Hiểu đâu quan tâm những thứ này, cô sống tự do tự tại, nói chuyện thẳng thắn, cũng không quan tâm xung quanh có ai không mà tiếp tục nói: "An Điềm, mỗi lần tôi đến nhà cô, đều muốn nói với cô là những thứ trong nhà cô đều quá đát rồi, nhưng lần nào cũng kiềm chế không nói ra. Lần này nhà cô bị ngập nước rồi, được dịp tôi mua cho cô. Sau này đến nhà cô, cái mông tôi không phải chịu khổ nữa!"

Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì nhìn những người nhân viên đang nhịn cười nói: "Làm gì vậy? Tiếp tục dỡ đi!"

Mọi người vội im lặng, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Hiểu Hiểu, họ tiếp tục cẩn thận bưng những nội thất này vào trong căn hộ của An Điềm.

An Điềm nhìn những nội thất quý giá này như muốn bật khóc, từng món một đặt vào căn hộ của mình, cô mím môi, nói một cách nặng nề: "Hiểu Hiểu, tôi nghiêm túc nói với cô, gần đây tôi không có tiền, hóa đơn của những nội thất này, chắc là còn lâu lắm nữa tôi mới có thể trả cô!"

"Xía, tôi đâu có đợi tiền của cô để sống?" Lâm Hiểu Hiểu lườm An Điềm một cái, "Bình thường tôi quen bạn, hễ vui là tặng trang sức túi xách cho bạn bè mà, cũng chưa thấy ai như cô!"

Ôi chà, đúng là đại gia mà, quả là không như người bình thường, An Điềm cảm thấy nếu Lâm Hiểu Hiểu là đàn ông, cô nhất định sẽ lấy thân mình đền đáp và xin được bao nuôi, chỉ tiếc Lâm Hiểu Hiểu là phụ nữ.

Khi An Điềm nói suy nghĩ này với Lâm Hiểu Hiểu, không ngờ Lâm Hiểu Hiểu lại nhìn An Điềm bằng ánh mắt yêu thương: "Thực ra, nữ yêu nữ cũng được mà."

An Điềm lúc đó hoảng sợ thét lên: "Lâm Hiểu Hiểu, cô thế này, anh Tô của cô có biết không vậy?"

An Điềm vừa nhắc đến anh Tô thì Lâm Hiểu Hiểu vốn dĩ đang rất vui bỗng trở nên ủ rũ.

"Sao thế này?" An Điềm vẫn tưởng, hôm đó sau khi mình đã tác hợp cho Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương thì mối quan hệ hai người sẽ khá hơn, không ngờ bộ dạng của Lâm Hiểu Hiểu vẫn đăm chiêu như vậy.

"Cũng không có gì." Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu một chút, cũng không nghĩ ra được gì, "Đúng là anh Tô đối xử với tôi tốt hơn trước đây, đôi lúc còn chủ động bắt chuyện với tôi, nhưng..."

"Nhưng sao?" An Điềm thấy Lâm Hiểu Hiểu bình thường nói năng nhanh nhẹn thẳng thắn, giờ lại ấp úng thế này nên vội hỏi.

"Nhưng tôi cảm thấy, anh Tô hình như đang miễn cưỡng bản thân mình làm như vậy." Lâm Hiểu Hiểu xụ mặt xuống nói, "Anh Tô không đối xử với tôi như trước nữa, nhìn thấy anh ấy miễn cưỡng như vậy, tôi đau lòng lắm."


An Điềm im lặng, cô lắc đầu, chung quy cũng là mình có ý tốt muốn giúp nhưng lại hỏng việc nữa rồi, mình khuyên Tô Thanh Dương như thế, hình như chuyển từ tốt thành xấu rồi, làm cho Lâm Hiểu Hiểu cũng không vui nữa rồi.

Mình đúng là không phải loại người làm bà mai, sau này vẫn chỉ nên an phận làm trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu thôi.

An Điềm đành khuyên cô: "Thực ra, tôi cũng không biết hai người phải đối xử nhau thế nào, có thể do quá nhiều áp lực từ bên ngoài gây cản trở sự phát triển tự nhiên của hai người."

"Áp lực bên ngoài gì cơ?" Lâm Hiểu Hiểu nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi chưa bao giờ để anh tôi hoặc bố tôi ép anh Tô ở bên tôi cả. Tôi chỉ thích anh ấy, muốn đối xử tốt với anh ấy mà thôi."

An Điềm cười gượng, cảm thấy là có đánh chết cũng sẽ không nói “áp lực bên ngoài” chính là mình, nếu không Lâm Hiểu Hiểu nhất định sẽ làm ầm lên, ném hết tất cả nội thất mới dọn đến ra khỏi căn hộ.

"Ừ, tôi biết. Nhưng cô cũng đừng cau có như vậy, mai là bắt đầu quay quảng cáo MV của Fairy rồi, anh Tô lại là người phụ trách chính của dự án, sau này thời gian gặp mặt của hai người nhiều lắm, chắc chắn sẽ có hướng phát triển tốt thôi." An Điềm vỗ vai của Lâm Hiểu Hiểu, hơi chột dạ an ủi cô.

"Cũng đúng!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe xong thì vẻ mặt cau có vừa nãy giờ lại tràn đầy năng lượng, An Điềm trông thấy mà ngưỡng mộ.

Con người ta nếu như không phải lo ăn lo mặc, công việc thuận lợi, tình bạn viên mãn, thì chỉ còn tâm trí theo đuổi tình yêu mà thôi, điều quan trọng là mối tình này tuy có trúc trắc, nhưng phía trước là ánh sáng, vậy thì cuộc đời của cô chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi.

An Điềm thở dài ngưỡng mộ, quay sang nhìn mấy người nhân viên, họ vẫn đang bận dọn những nội thất quý giá vào trong căn hộ nhỏ của mình.


An Điềm nhìn thấy vậy thì cau mày lại: Nếu mình có thể mặt dày, tình nguyện nhận giúp đỡ của Lâm Hiểu Hiểu thì hay biết mấy!

Nhưng vì An Điềm là An Điềm, nên cô không mặt dày được. Tuy nhiên với hoàn cảnh khó khăn hiện giờ của cô, vốn dĩ không thể dùng tiền bạc để đền đáp Lâm Hiểu Hiểu, nên chỉ còn cách cố gắng làm tốt bổn phận của trợ lý của mình.

Thế là, sáng ngày hôm sau, sau khi An Điềm đưa An An đi học thì đến chỗ quay hình quảng cáo.

Tuy chưa đến giờ quay hình của Lâm Hiểu Hiểu, nhưng An Điềm muốn chuẩn bị tốt trước, chuẩn bị hết tất cả để tiện cho Lâm Hiểu Hiểu lúc cần dùng đến.

An Điềm đến chưa được một lúc, Lâm Hiểu Hiểu là một trong những nhân vật chính của MV cũng đến sớm, cùng với An Điềm thì còn có một cô gái trẻ.

Cô gái này mắt to, hai mí, sống mũi cao, cằm nhọn, tóc uốn màu vàng dài đến cằm, môi đỏ răng trắng, trang điểm rất giống các hot girl trên mạng.

An Điềm quan sát kỹ một lúc, còn phát hiện cô gái này và Lý An Ni rất giống nhau, chỉ là thân hình mảnh khảnh hơn một chút, không có đường cong như Lý An Ni.

"Đây là An Điềm, trợ lý của tôi cũng là bạn tốt của tôi." Lâm Hiểu Hiểu đứng kế bên An Điềm giới thiệu với cô gái đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui